Suy nghĩ của Vu Ba đơn giản hơn nhiều, khuôn mặt thành thật vô tội nói. “Thấy tính tình này của cậu chủ không yếu ớt như tính của cô chủ lúc trước, nếu ông chủ còn ép buộc nữa, sợ là "
Lời phía sau ông ta không tiếp tục nói nữa, nhưng tin rằng mọi người đều tự hiểu trong lòng.
Trước khi rất nhiều chuyện chưa xảy ra, không ai có thể nghĩ đến.
“Hừ, nó tưởng đe dọa tôi như thế thì tôi sợ nó à? Không có nó, tôi lại kiếm một người thừa kế mới!” Uất Trì Kim tức giận hừ một tiếng, càng nghĩ càng tức, vỗ thẳng lên bàn.
Một tiếng bốp, những người khác trong phòng đều bị dọa nhảy dựng. Vu Ba không dám nói gì, chỉ lùi lại một bước.
Uất Trì Kim tức giận không thôi, sắc mặt thay đổi thất thường, liên tục thở dài như thể nghĩ về chuyện này cần phải xử lý như thế nào mới có được kết quả toàn vẹn nhất.
Lúc đầu óc hỗn loạn, đột nhiên lại thấy một chén trà tỏa mùi thơm bên cạnh.
Uất Trì Kim ngửi thấy mùi trà thơm nồng, vô ý thức mấp máy môi, sau đó thử sờ tay về hướng chén trà.
Quản gia ở một bên nhìn thấy động tác của ông ta, miệng khẽ mở như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nghĩ ngợi rồi lại ngậm miệng.
Uất Trì Kim bưng chén trà lên ngửi, hừ, cũng rất thơm.
Chẳng lẽ con nhóc còn biết pha trà? Uất Trì Kim thử nhấp một ngụm.
Thế mà... cũng ổn?
Thế là ông ta lại thử thêm một ngụm, sau khi uống thử mấy lần, Uất Trì Kim mới nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357757/chuong-843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.