"Xin chào có, xin hỏi cô đi một mình a?"
Hàn Mặc Tử sững sờ đứng trước nhà hàng Huế, một chân bước vào quản, một chân ở lại bên ngoài, đứng ở đó hội lâu vẫn không có đi vào, người phục vụ bên trong rốt cuộc không nhịn được ra ngoài và hỏi.
Hàn Mặc Tử ngẩng đầu lên và nhìn thấy một người đàn ông rất trẻ đang đứng trước mặt mình với đôi lông mày gọn gàng, như thế anh ta là người Việt Nam, nhưng anh ta lại nói tiếng Anh với cô.
Cô gật đầu trong tiềm thức: "Ừ, một mình
Gương mặt người đàn ông lộ ra vẻ vui mừng "A, có là người Việt Nam sao? Tôi vừa nhìn thấy cô đã đứng đây rất lâu. Có vấn đề gì không?"
Hàn Mặc Tử cười nhẹ: "Không phải, vừa rồi tôi đang nghe điện thoại
Nói xong, cô nói nhỏ với Geogre ở đầu dây bên kia: "Tôi có việc phải làm, cúp máy trước nha."
Sau đó trực tiếp cúp máy bằng một cú nhấp
tay.
"Chị dâu, đừng cúp máy, để tôi nói chuyện với cô một lát... Chị dâu? Alo? Geogre vẫn đang hét vào điện thoại, và đã nghe thấy âm thanh máy bận. Tiêu rồi tiêu rồi, anh ta cảm thấy như thế là lại làm điều gì đó tồi tệ? Sau khi biết Uất Trị đi ăn tối với người nhà họ Đoạn Mộc, anh ta nhanh chóng gọi điện cho Hàn Mộc Tử để thông báo tình hình. Ai biết rằng anh ta đã gọi Hàn Mặc Tử hai ba cuộc mà không bắt máy, hơn nữa tin nhắn Facebook cũng không trả lời,
Đó dường như không phải là tính cách của
cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357726/chuong-812.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.