*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô rõ ràng là đang tức giận, nhưng lúc nói chuyện, trong giọng nói lại mang theo một loại hờn dỗi, căn bản không giống đang tức giận, mà càng giống làm nũng hơn.
Đây là chuyện gì? Cô rõ ràng đang định mắng anh!
Hàn Mộc Anh cực kỳ tức giận, nhưng lại thấy dưới đáy mắt Dạ Mạc Thâm mang theo ý cười trêu chọc: “Lưu manh?”
Trong lúc nói, anh dường như nhớ lại gì đó, sau đó lại cười nhạo nói: “Hôm qua là ai cầm đồ lót treo lên tây trang tôi?”
Nhắc đến cái này, tai Hàn Mộc Tử phút chốc liền đỏ rực lên.
“Rốt cuộc là ai lưu manh?”
Hàn Mộc Tử.
“Anh nghe tôi giải thích, vấn đề liên quan tới tây trang của anh, thật ra là một chuyện ngoài ý muốn.”
Ông trời làm chứng, cô thật sự không phải cố ý! Cô mới không biến thái như vậy được không? Cố ý treo đồ lót của mình lên tây trang của Dạ Mạc Thâm, tuy…cô đã từng mặc đồ lót ôm tây trang của anh ngủ rồi.
Nhưng…đó là khi biết rằng anh không cần tây trang, cô xem bộ tây trang này vật sở hữu nên mới làm như vậy.
Nếu hôm đó anh nói cần bộ tây trang này, thì cô cũng sẽ không…
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Thanh có hơi tuyệt vọng.
“Ngoài ý muốn?” Dạ Mạc Thâm dựa lại gần cô thêm vài phần, đôi mắt hẹp dài híp lại, lông mi xung quanh đôi mắt đen trắng hiện rõ từng cọng rõ ràng: “Tỉ lệ xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357714/chuong-800.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.