Nếu như thật sự chỉ vì cô vô tình ôm anh một cái, lại khiến anh tức giận đến như vậy, thì cô cũng quá sai lầm rồi.
Cô thực sự không hề cố ý.
Haiz, cũng tại cô ngủ trưa bậy bạ, nếu cô không ngủ trưa, thì đã không gặp ác mộng rồi.
Nếu không gặp ác mộng, sẽ không đến mức vừa tỉnh dậy nhìn thấy Dạ Mạc Thâm ở trước mặt liền đưa tay ra ôm lấy anh. Không đúng, vì sao anh lại đến phòng thư ký?
Trước giờ chưa từng thấy anh đến đây?
Lẽ nào là anh cố ý đến đây tìm cô sao? Không đúng, Dạ Mạc Thâm không phải là người tùy hứng như vậy, anh chắc chắn là kiểu người điềm tĩnh đĩnh đạt.
Cô phải từ từ, ít nhất... sau khi trải qua cơn ác mộng, tỉnh dậy liền biết rằng Dạ Mạc Thâm vẫn ổn, anh vẫn đang ở bên cạnh cô.
Vậy là đủ rồi.
Hàn Mộc Tử đứng dậy, đi tới phòng trà pha cho mình một tách trà hoa nhài, uống được gần nửa lỵ, cô mới cảm thấy thoải mái hơn đôi chút.
Trong cơn ác mộng vừa rồi, trước khi tìm thấy Dạ Mạc Thần, hầu như đêm nào cô cũng mơ thấy nó, mỗi lần tỉnh dậy, gối đầu đều ướt đầm, sau lưng cũng ướt một mảng Mô hội và nước mắt gần như nhấn chìm cô, màn đêm dài vô tận giống hệt như dã thú ăn thịt người, khiến tuyệt vọng của cô càng sâu.
Nhưng mà bây giờ thì khác, không cần biết thái độ của Dạ Mạc Thâm đối với cô như thế nào, chỉ cần anh bình an, cô lại có cơ hội nhìn thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357694/chuong-780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.