Bước chân Hàn Mặc Tử khựng lại, trầm mặc vài giây, sau đó cô đột nhiên kéo chiếc áo khoác đang trùm trên đầu mình xuống, quay người nhìn lại
Vừa quay lại, cô liền chạm phải đôi mắt lạnh lùng như nước nhưng lại thâm sâu không thấy đáy của Dạ Mạc Thâm.
Cô mấp máy cánh môi, muốn nói điều gì đó... nhưng cánh mũi lại thấy chua chua.
Dạ Mạc Thâm chau mày: “Vào đi.
Hàn Mộc Tử căn chặt môi dưới, quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa tối đen phía sau, cắn răng nói: "Đèn hỏng rồi, bên trong tối quá, tôi không dám đi vào một mình.
Thực ra, đây chỉ là một lời cái cớ cô tùy tiện bịa ra mà thôi, chủ cho thuê nhà vì để tiết kiệm tiền, sau khi mọi người ngủ hết rồi sẽ tắt đèn đi, đèn đường bên ngoài lại không chiếu vào được, bình thường Hàn Mộc Tử không tăng ca, cũng không có ra ngoài lúc nửa đêm.
Đây cũng là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như thế này. Nhưng mà nếu thật sự bảo cô đi qua đó, cô hoàn toàn có thể bật đèn điện thoại di động.
Tuy nhiên, cô không muốn.
Có cơ hội tốt như vậy ở trước mắt, cô phải nắm bắt thời cơ này, để Dạ Mạc Thâm và mình có thêm nhiều thời gian hơn tiếp xúc với nhau hơn.
Nói xong, cô nhìn Dạ Mạc Thâm, thận trọng dè dặt nhìn về phía anh.
Ánh mắt này…...
Đáy mất Dạ Mạc Thâm đột nhiên hiện lên một ý cười rất nhạt.
Mặc dù ánh mắt của cô rất dè dặt rất thận trọng, nhưng lại cực kỳ rõ ràng, cực kỳ trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357690/chuong-776.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.