“Nói cảm ơn gì chứ, khách sáo quá rồi.” Hàn Thanh xoa đầu cô, cười bất lực: “Em là người em gái khó khăn lắm anh mới tìm lại được, đương nhiên anh sẽ bất chấp nguy hiểm vì em rồi.”
Tô Cửu ngồi ở phía trước xen vào: “Cảm động quá, rơi nước mắt ra mất.”
Cô ta cũng muốn có một người anh trai đối xử tốt với mình như vậy, tiếc rằng… Cô ta không có người anh tốt, chỉ có một đứa em trai đáng ghét.
Hừ, người với người… Đúng là tức chết mất.
Tô Cửu hơi hiếu kỳ: “Cô Mộc Tử, dựa vào những lời cô nói lúc nãy, cô đã nghĩ ra cách gì rồi sao?”
Thật sự là chỉ ngủ một giấc, tỉnh dậy đã nghĩ ra được cách giải quyết? Hàn Mộc Tử gật đầu: “Nếu như anh ấy ở công ty này, tôi chỉ có thể bước vào công ty thôi.” Đến lúc đó cô có thể xuất hiện trước mặt anh dưới thân phận một nhân viên, chắc anh cũng không coi mình như một người lạ đâu.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lại mỉm cười, không nhìn được mà tự khen trí thông minh của bản thân mình: “Vào công ty đó?” Tô Cửu kinh ngạc, nhưng lập tức đã phản ứng lại: “Đúng vậy, cô có thể vào công ty đó, sao trước đây tôi lại không nghĩ ra cách này? Tuy rằng việc kinh doanh của công ty Uất Trì trải dài ở nhiều mảng, thế nhưng ngành chủ đạo vẫn là thiết kế, mà thiết kế… Lại là thế mạnh của cô Mộc Tử.”
Hàn Mộc Tử khẽ cười, gật đầu.
Đúng là ông trời đã chiếu cố cô.
“Nếu như em đã quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357663/chuong-749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.