“Không còn cảm thấy váng đầu nữa đúng không? Vậy thì xem ra tình trạng cơ thể cũng đã ổn định lại được một chút rồi. Mấy đơn thuốc mà tôi kê cho cậu Dạ, vẫn đang uống theo đúng không? Cậu Dạ nhớ phải uống thuốc đúng giờ, đúng thời hạn nhé, như vậy sẽ có ích với việc khôi phục của cơ thể cậu đấy.”
Dạ Mạc Thâm gật đầu nói: “Cảm ơn bác sĩ Hách.”
“Nếu như cơ thể cậu Dạ đã không còn gì đáng ngại, vậy thì tôi có thể an tâm trở về nước rồi. Hôm nay cảm ơn ông Uất Trì đã chiêu đãi”
Uất Trì Kim chống gậy đứng lên, gật đầu nói: “Mạc Thâm, cháu đi tiễn bác sĩ Hách đi.”
“Không, không cần tiến tôi về đâu, lái xe của tôi đang chờ ngay ngoài cửa rồi, huống hồ đường xá nơi này tôi cũng đi quen thuộc rồi, tôi tự đi ra ngoài được.” Viện trưởng Hách nói xong thì đứng dậy xách đồ rời đi, nhanh tới mức như rất sợ Dạ Mạc Thâm sẽ thật sự đứng dậy tiễn ông ấy ra ngoài cửa vậy.
Sau khi bác sĩ Hách rời đi, Uất Trì Kim vuốt chòm râu của mình, nói: “Bác sĩ Hách này bôi dầu lên lòng bàn chân à? Sao lại phải chạy nhanh như vậy chứ? Mạc Thâm, chẳng lẽ là do khuôn mặt của cháu nhìn rất đáng sợ nên dọa người ta bỏ chạy mất dép sao?”
Dạ Mạc Thâm cảm thấy cạn lời, không còn gì để nói nữa. Uất Trì Kim lại tiếp tục: “Nếu không thì sao người ta vừa mới nghe nói để cháu đi tiễn thôi mà đã vội vàng chạy mất rồi?”
Dạ Mạc Thâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357661/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.