Sau khi kết thúc cuộc họp, Hàn Mộc Tử liền gọi xe, sau đó đưa Tiêu Túc trở về bệnh viện.
Ban đầu Tiêu Túc không muốn, nhưng Hàn Mộc Tử nói thẳng: “Vết thương của anh không phải là vết thương nhẹ. Nếu như không chăm sóc tốt, đến đó đó làm sao có thể xử lí chuyện của công ty được? Trong tương lai, chúng ta còn phải đánh một trận cứng rắn nữa.”
Tiêu Túc bị cô thuyết phục, vì vậy ngoan ngoãn đi đến bệnh viện.
Hàn Mộc Tử chuẩn bị về phòng làm việc, nhưng lúc đến ngã rẽ lại bị một người nào đó cản đường.
Sau khi nhìn thấy rõ người ngáng đường cô là ai, bước chân của Hàn Mộc Tử dừng lại. Đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đối phương.
“Có chuyện gì không?”
Người đứng trước mặt không phải ai khác mà chính là người vừa nãy cũng ở trong cuộc họp, Dạ Lẫm Hàn. Lúc này, ông cụ cũng không ở bên cạnh anh ta nữa mà đã bị người khác đưa trở lại viện điều dưỡng.
Cho dù ánh mắt của ông cụ Dạ có khôn khéo như thế nào đi chăng nữa thì ông cụ cũng chỉ là một người ngồi xe lăn, không thể đứng dậy được, càng không có sức phản kháng. Nếu như bị bệnh nặng, vậy thì càng có lí do để đưa đến viện điều dưỡng.
Không phải Hàn Mộc không tôn trọng người lớn, mà là sau khi nghe những lời Dạ Mạc Thâm kể rằng, để ép Dạ Mạc Thâm trở về nhà họ Dạ mà ông cụ Dạ không chừa lại bất kể thu đoạn nào, bao gồm cả việc đâm chết mẹ của Dạ Mạc Thâm.
Điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357654/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.