Thay bản thân cô suy nghĩ? “Có cần thiết không?" Hàn Mộc Tử chớp mắt mấy cái, ảnh mắt nhìn Hàn Thanh của cô dường như đang cảm thấy khó hiểu vì lời anh vừa nói. “Em rất ổn mà, anh trai... Anh mau nói cho em biết đi, có phải hôm nay đội tìm kiếm cứu hộ cứu nạn không đi tìm nữa đúng không? Bọn họ làm việc kiểu gì vậy? Sao lại có thể trở mắt nhìn mà không cứu người khác chứ?"
Càng nói, Hàn Mộc Tử càng trở nên kích động, không kiềm chế được cảm xúc của mình, dùng sức đẩy cánh tay Hàn Thanh đang giữ chặt lấy mình ra, muốn xuống khỏi giường. "Đủ rồi!” Hàn Thanh nghiêm nghị quát lớn một tiếng, nói với cô: “Hôm nay đội tìm kiếm cứu hộ cứu nạn có đi ra ngoài làm việc, nhưng mà bọn đi vớt thi thể "
Tất cả động tác của Hàn Mộc Tử đều đột ngột dừng lại, cô cứng đờ người ra, ngồi ngẩn ngơ một chỗ... Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản không chút thay đổi nhìn anh trai mình.
Thời gian tưởng chừng như đã trôi qua cả một thập kỷ rồi, Hàn Mặc Tử mới nở một nụ cười lạnh: “Ý anh là gì?" "Một Tử, em gái của anh không phải là đồ đần, lời nói vừa rồi của anh có ý gì, hắn là em cũng hiểu rõ.
Nụ cười giễu cợt của Hàn Mộc Tử đậm thêm một chút, cô nói: "Em hiểu rõ ư? Ý của anh vừa nói là, Dạ Mạc Thâm đã chết rồi sao?"
Đôi con người của Hàn Thanh hơi co lại, chữ "Chết” này... vẫn luôn quanh quẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357634/chuong-720.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.