Một bên Tô Cửu nghe vậy cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, cô Mộc Tử. Anh Dạ là một người nhạy bén như vậy, nhất định có thể gặp dữ hóa lành."
Nhưng mà những lời an ủi này, thật ra thì cũng không có mấy tác dụng với Hàn Mộc Tử. "Chắc lâu rồi cô Mộc Tử chưa ăn gì đúng không? Trông sắc mặt cô khó coi quá. Hay là uống chén nước nóng cho thấm giọng trước rồi lát nữa ăn một chút cơm."
Hàn Mộc Tử chẳng có tâm trạng ăn uống, ngay cả lúc uống nước cũng cảm thấy trong ngực khó chịu không thôi.
Bây giờ cô cũng cảm thấy giống như có một hơi thở kẹt trong lồng ngực, không thể nào hô hấp bình thường được.
Cứ kẹt mãi ở đấy như vậy. Khó chịu vô cùng.
Cô nhếch khỏe môi tái nhợt, không trả lời.
Tô Cửu nhìn Hàn Thanh một chút, sau khi suy nghĩ một hồi thì nói: "Cô Mộc Tử, cho dù cô không muốn ăn thì cũng phải suy nghĩ cho cơ thể của mình một chút, cô nghĩ mà xem... Nếu như có cử nhất định không ăn không uống rồi đổ bệnh, thì đến lúc đó làm gì còn sức để đi tìm anh Dạ chứ?"
Câu nói này lại như hồi chuông nhắc nhở Hàn Mặc Tử. Cô chợt ngẩng đầu lên, đối mặt với Tô Cửu.
Cô ta nói không sai, nếu như mình không ăn không uống rồi ngã xuống, thì làm sao có thể đi tìm Dạ Mạc Thâm được nữa?
Không được, cô không thể tiếp tục như vậy, cô phải ăn cái gì đó để bổ sung thể lực, sau đó đi tìm Dạ Mạc Thâm. Nghĩ tới đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357627/chuong-713.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.