Hai mẹ con chui vào túi ngủ nhìn chiếc nhẫn kim cương. "Đẹp không?", lúc Đậu nhỏ ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt mong đợi và ao ước của Hàn Mộc Tử, đôi môi ứng hồng còn vương nụ cười nhẹ, nụ cười này là chân thành và xuất phát từ trái tim.
Đậu nhỏ đã sống cùng mẹ nhiều năm như vậy, mặc dù mẹ cậu thường xuyên cười với cậu, nhưng nụ cười đó với nụ cười hiện giờ lại không giống nhau chút nào. Mặc dù cậu nhóc không thật sự hiểu rõ. Thế là lời nói chán ghét trên môi đã bị Đậu nhỏ nuốt vào trong, sau đó cậu nhóc thì thầm một câu: "Mami, mami cũng thật là quá dễ dàng hài lòng rồi..."
Dễ dàng hài lòng ư?
Hàn Mộc Tử hoàn toàn không nghĩ như vậy, chỉ cần Dạ Mạc Thâm có lòng vậy thì cũng đã đủ rồi. "Cậu bé ngốc, mami của con gả cho bố, không phải người khác." "Nhưng mà, trước đây mami đã chịu nhiều tủi thân rồi."
A
Hàn Mộc Tử suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy cậu nhóc vẫn là chưa thật sự hiểu được tâm trạng của người lớn, chỉ đành véo mũi cậu nhóc: "Tóm lại, có rất nhiều chuyện mami hiện tại không thể nói rõ ràng cho con biết được, con chỉ cần nhớ là mami cam tâm tình nguyện là được rồi." “Ồ, vậy được rồi, mami.... nếu như mami phải chịu túi thân, nhất định phải nói với Đậu nhỏ, Đậu nhỏ sẽ thay mami xử lí người xấu!"
Lúc Dạ Mạc Thâm chuẩn bị bước vào trong phòng, tình cờ nghe thấy câu này nên anh liền dùng chân lại, sau đó bước ra dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357613/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.