Tiểu Nhan bần thần mất mười giây mới hoàn hồn lại, rồi bỗng đứng bật dậy, nhân tiện giơ tay lau nước miếng bên miệng. “Hai người làm gì thế? Sáng sớm ngày ra đứng đây nhìn người ta ngủ, định dọa người ta sợ chết khiếp à?"
Hàn Mộc Tử khoanh tay bất lực: “Nhìn lại cậu đi, có phòng không nằm lại chạy ra ghế sofa ngủ?" Đậu Nhỏ cũng gật đầu phụ họa theo: “Đúng đấy cô Tiểu Nhan, sao cô lại ngủ trên ghế sofa, tối qua cổ về rất muộn đúng không?”
Nghe Đậu Nhỏ nói, Hàn Mộc Tử như bắt được điểm nghi vấn, nheo mắt lại nhìn. “Về rất muộn? Muộn đến mấy giờ?"
Tiểu Nhan tức thì chột dạ, không dám nhìn vào mắt Hàn Mộc Tử. “Tối hôm qua.. “Tối hôm qua không có chuyện gì hết!” Tiểu Nhan đứng thẳng dậy, đỏ mặt cự cãi, rồi quay người chạy một mạch lên gác, vừa chạy vừa nói: “Hôm nay buồn ngủ lầm, mình xin nghỉ, mình sẽ ngủ cả ngày."
Cũng không cho Hàn Mộc Tử cơ hội để phản ứng đả chạy ngay vào phòng.
Tiểu Nhan tựa vào cửa phòng, thở hổn hển, nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, tại cô ấy đỏ bừng lên. Cô ấy cần môi dưới, cởi bỏ giày, vùi đầu vào trong chăn.
Những hình ảnh dần hiện lên trong đầu.
Thật ra, tối qua cô ấy đã đến đợi Hàn Thanh ở công ty, khi nhìn thấy cô ấy, Hàn Thanh cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều liền cho cô lên xe.
Bởi hai người đều ngồi ghế sau nên từ lúc lên xe là Tiểu Nhan giữ thẳng lưng, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn Hàn Thanh ngồi kế bên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357538/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.