*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một đứa trẻ được giáo dục tốt, cư xử tốt như vậy dù là ai đi nữa cũng sẽ cảm thấy yêu thương và Dạ Lẫm Hàn cũng không ngoại lệ.
Chỉ là khi nhìn khuôn mặt của đứa trẻ giống y như đúc anh trai cùng cha khác mẹ của mình, mọi chuyện trở nên khác hẳn.
Nơi đáy mắt sau tròng kính thoáng qua tia u ám, Dạ Lẫm Hàn khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu nhóc con.
“Không có chi, chú và mẹ con là người quen cũ. Việc dẫn con đi ăn bánh chỉ là chuyện trong tầm tay. Nếu con thích, lần sau chú sẽ mời con đi công viên giải trí.”
“Dạ vâng ạ, cám ơn chú Hàn, con xin phép đi trước.” Nhóc con tự tay cầm bánh trái cây lên rồi nhanh chóng rời khỏi quán.
Hàn Mộc Tử có chút lo lắng, cô đứng lên nhìn nhóc con bước vào trong xe rồi đóng cửa lại mới yên tâm.
Khi cô định quay lại, giọng nói của Dạ Lẫm Hàn đã vang lên từ phía sau.
“Kỳ thực em không cần căng thẳng như vậy. Anh đã nói với em từ rất lâu rồi, tôi không có ác ý, cho dù là đối với em hay con trai em."
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô sững sờ một lúc, sau đó quay người lại nhìn Dạ Lẫm Hàn bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Vậy anh Hàn có nhớ không? Tôi đã nói từ rất lâu về trước rằng tôi không muốn trở thành nạn nhân trong cuộc tranh đấu giữa anh và Dạ Mạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357534/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.