Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử liền tiếp tục lướt xuống danh bạ của mình, lại phát hiện đến một người mà bản thân có thể gọi cũng không có.
Hàn Thanh không thể liên hệ, một khi liên hệ với anh ấy, anh ấy sẽ biết gần đây cô đã xảy ra chuyện gì, sau đó sẽ bắt cô mang về nhà họ Hàn, sống cùng với bọn họ.
Nếu như nói cho Tiểu Nhanh, cô ấy cũng không có cách nào, cuối cùng cũng sẽ chỉ có thể cầu cứu Hàn
Thanh.
Cho nên gọi cho Tiểu Nhan hay gọi cho Hàn Thanh cũng như nhau mà thôi.
Nhưng mà lúc này cô còn có thể gọi cho ai? Chẳng lẽ có phải vào lúc như thế này gọi điện thoại cầu cứu Dạ Mạc
Thâm sao?
Hàn Mộc Tử cần môi dưới, trong lòng là vạn phần rồi rằm thống khổ.
Đang trong lúc cô không biết phải làm thế nào, tiếng chuồng di động bỗng nhiên vang lên.
Hàn Mộc Tử nhìn thoáng qua, phát hiện hóa ra lại là Dạ Mạc Thâm gọi điện thoại cho cô.
Trả lời anh thế nào đây?
Chẳng lẽ thật sự như lời anh nói, bọn họ tâm linh tương thông sao?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử run run đưa tay ấn nghe điện thoại. "Alo?" "Cứ đi theo hướng có camera giám sát, tránh đi vào các con đường nhỏ và khu vực vắng vẻ." Thanh âm trầm thấp từ trong điện thoại truyền tới, giống như một luồn điện từ truyền đến tại của Hàn Mộc Tử.
Hô hấp của Hàn Mộc Tử như đông cứng lại, cứ nghĩ là bản thân đã nghe lầm. Miệng cô run rẩy, Dạ Mạc Thâm làm sao lại biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357510/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.