Vì anh thông minh sao, Dạ Mạc Thâm, anh coi cô là đứa trẻ lên ba sao? Tùy tiện bịa ra một câu là có thể lừa được cô sao? Cho dù có nói thế nào thì biểu cảm của Dạ Mạc Thâm cũng không có chút gì kỳ lạ. Cô bước tới trước cửa nhà anh quan sát một lúc nhưng vẫn không tìm ra được camera. Cô lại tìm thêm một lúc nữa nhưng cô tự nhiên thấy bộ dạng mình tìm qua tìm lại trước mặt Dạ Mạc Thâm có hơi buồn cười. Dạ Mạc Thâm dám tự nhận mình thông minh, phủ nhận việc lắp camera trước cửa nhà cô thì nhất định anh đã có tính toán trong lòng.
Có lẽ đó là loại camera siêu nhỏ, bây giờ cô chỉ dùng mắt thường e rằng không thể tìm thấy được.
Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử nhìn sang Dạ Mạc Thâm đang đứng tựa tường bên cạnh. "Là camera siêu nhỏ đúng không?” Da Mạc Thầm nhìn cô chăm chú, môi anh mim thành một đường thẳng, anh không hề trả lời câu hỏi của cô.
Hàn Mộc Tử cũng nhìn anh chăm chăm, hai người nhìn nhau như thế một lúc, Hàn Mộc Tử bỏ cuộc: “Thôi bỏ đi, tôi cũng không hy vọng lấy được từ người anh thông tin gì, nếu anh đã không muốn nói thì tôi cũng chẳng hỏi nữa.
Nói xong, Hàn Mộc Tử giơ tay ra ấn nút xuống dưới trên thang máy. Cô đợi một lúc thì cánh cửa thang máy mới từ từ mở ra, cô bước thắng vào bên trong.
Đi vào trong thang máy, cô không nhìn biểu cảm của Dạ Mạc Thâm nữa mà ấn ngay nút đóng cửa thang. Nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357484/chuong-570.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.