Mặt của Hàn Mộc Tử nóng ran, rủ mặt xuống khẽ cắn môi mình, hơi tức giận nói: "Ai mà biết tính tình của anh thế nào?"
Nghe vậy, đôi mắt của Dạ Mạc Thâm hơi sâu hơn, anh bước tới mấy bước, đưa tay muốn năm cầm của cô, dọa cho Hàn Mộc Tử vội vàng lui về phía sau mấy bước. "Anh làm gì đó?" "Không phải là em không biết à?" Dạ Mạc Thâm mím môi: "Giúp em nhớ lại một chút." "Không cần!" Hàn Mộc Tử hung dữ trừng mắt nhìn anh, sau đó chỉ vào ly đá trên bàn: "Uống nhanh lên đi."
Dạ Mạc Thâm liếc mắt nhìn lỵ đã trên bàn, suy nghĩ một lát rồi đi tới ghế salon ngồi xuống, anh với tay cầm ly nước lên giải bộ uống hai ngụm.
Thật ra anh không có khát nước mà là đói bụng.
Nói cho cùng thì từ lúc tan làm tới giờ anh chưa có ăn cái gì cả.
Thấy anh ngồi xuống thì lòng của Hàn Mặc Tử cũng bình tĩnh hơn, sau khi tỉnh táo rồi thì nhớ tới chuyện mình cho anh vào nhà là để làm gì, cô ngồi xuống đối diện anh. "Hôm nay chắc là không phải vô duyên vô cớ mà anh lại xuất hiện ở đây." Cô bình tĩnh nói. Dạ Mạc Thâm bỏ ly nước đá trong tay xuống, ánh mắt sâu xa nhìn cô nhưng không trả lời. "Không nói gì hết thì tôi coi như là anh thừa nhận"
Anh vẫn không nói gì như cũ, Hàn Mặc Tử biết là anh thừa nhận, sau đó lại nói tiếp: "Anh đã sớm đoán được là có người sẽ theo dõi tôi? Cho nên anh mới cố tình đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357473/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.