Ngày thứ hai, Hàn Mộc Tử rời khỏi giường với một đôi mắt ếch, lúc Tiểu Nhan nhìn thấy bộ dạng này của cô liền bị cô dọa cho hoảng "Khiếp quá, cô làm gì vậy? Sao mắt lại xưng thành như vậy..."
Hàn Mộc Tử không đáp lại cô ấy, và lấy khăn mặt thấm vào nước trong bồn rửa mặt, sau đó vắt ra rồi đặt nhẹ nhàng lên hai mắt của mình. "Như vậy cũng không có hiệu quả đâu." Tiểu Nhan đứng bên cạnh bất đắc dĩ nói, nhìn bóng lưng gầy guộc và cô đơn của Hàn Mộc Tử cảm thấy đau lòng liền nói: "Tôi phát hiện ra từ nụ cười của cô đã dần biến mất từ sau khi về nước, nếu biết trước dáng vẻ hiện tại của cô bây giờ, lúc trước chúng ta sẽ không đồng ý trở về đây." "Không." Hàn Mộc Tử vẫn đang đắp khăn mặt trên mắt, liền phủ nhận những gì cô ấy nói: "Tại sao tôi không nên trở về? Đây là nơi tôi đã sinh ra và lớn lên, tôi quay về đây cũng đâu có vấn đề gì." "Chính là..." Cô đang không được vui. Nhưng mà những từ phía sau Tiểu Nhan chỉ để trong lòng mà không nói ra. "Không có việc gì." Hàn Mộc Tử nở một nụ cười: "Tôi không sao, cô không cần lo lắng cho tôi, tôi ở đây cũng năm năm rồi, chẳng lẽ lại không chịu được một quãng thời gian ngắn nữa hay sao?"
Trong lòng Tiểu Nhan không khỏi oán thầm.
Cô ở lại đây năm năm, chẳng phải mỗi ngày đều sống với dáng vẻ của hiện
Điên cuồng mà kinh doanh thiết kế thời trang, mỗi ngày đều làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357445/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.