Hồi lâu, Hàn Mộc Tử nói nhỏ: “Anh bị thương mà tôi cũng không phải bác sĩ, tôi ngôi đây đợi cũng không giúp ích được gì. "Ai nói không giúp được?" Dạ Mạc Thâm nhưởng máy nhìn thẳng vào mắt cô, môi mỏng khẽ mở: “Lại đây"
Mặc dù sắc mặt anh vẫn nhợt nhạt, nhưng rõ ràng là tốt hơn trước, Hàn Mộc Tử không định tiến lên mà đứng yên nói nhỏ: “Anh có lời gì thì cứ nói đi, tôi nghe." “Thật không?” Dạ Mạc Thâm cười lạnh: "Nhưng anh lại không muốn thì sao? Đến đây.
Hàn Mặc Tử: "... Anh đừng có mà được một bước lại muốn tiến thêm một thước!" “Được, vậy thì anh đi qua." Nói xong, Dạ Mạc Thâm thực sự định đứng dậy đi đến chỗ cô Anh vừa cử động, sắc mặt Hàn Mặc Tử biến sắc, không kịp suy nghĩ gì đã bước đến đấy anh xuống giường: "Đừng lộn xộn nữa, bác sĩ mới vừa xử lý vết thương cho anh xong mà. Thế mà anh lại..."
Những lời nói sau đó đã bị cái ôm của anh áp đảo, Hàn Mộc Tử bị ôm đến sửng sở. Nhịp tim của cô giống như bị ngưng lại, hỗ hấp xung quanh bị bao phủ bởi hơi thở thuộc về người đàn ông này.
Mặc dù đây là bệnh viện.
Lông mi Hàn Mộc Tử run run, giọng nói hơi ngập ngừng: "Anh, anh làm sao vậy?”
Dạ Mạc Thâm chốn đầu trong cổ cô hít lấy hít để, giọng rầu rĩ “Muốn xác nhận rằng em không sao"
Hàn Mộc Tử: H “Tôi ổn, mau bỏ tôi ra coi" Hàn Mộc Tử nói xong muốn đẩy anh ra. "Suyt.." Dạ Mạc Thám rên một tiếng, thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357394/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.