Mặc dù tư thể nện của cô ta nhìn có vẻ hung hãng lại mạnh, nhưng tài liệu là giấy nên rất nhẹ nên không ném đến trên người cô mà chỉ rớt xuống trên chân của cô.
Hàn Mộc Tử củi đầu nhìn thoáng qua trang giấy trong xấp tài liệu rơi trên đất kia.
Đó là tác phẩm thiết kế của cô bảo Tiểu Nhan chuyển cho Lâm Thanh Thanh.
Lúc ấy cô bỏ ra thời gian rất lâu, không ăn không uống để vẽ nên bản thiết kế đó.
Yên tĩnh nửa ngày, Hàn Mộc Tử cúi người xuống nhất phân tài liệu tác phẩm kia lên, sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Cô Lâm có chỗ nào không hài lòng sao? Cô có thể nói ra, tôi cho người sửa lại?"
Nghe vậy, Lâm Thanh Thanh cười lạnh lùng: "Sửa sao? Thiết kế như vậy cô đem ra gạt tôi mà không thấy ngại à? Cho dù cô có sửa lại, thì có thể sửa thành cái dạng gì chứ?"
So với Lâm Thanh Thanh dáng vẻ dữ tợn, Hàn Mặc Tử bình tĩnh ung dung, cô mỉm cười, khẽ nói: “Cô Lâm muốn sửa thành cái dạng gì thì sẽ sửa thành cái dạng đó, như vậy không phải được rồi sao?"
Hai tay Lâm Thanh Thanh vòng ở trước ngực, giảm lên giày cao gót trên mặt tỏ ra khinh thường đi đến trước mặt Hàn Mộc Tử: "Dù sao loại người như cô đến đồ của người khác còn nhớ thương thì có thể thiết kế ra tác phẩm gì chứ, nói không chừng các tác phẩm của cô đều là hàng nhái cũng không chừng? Trang phục dù có thiết kế ra được tôi cũng không dám mặc, nếu không, lại mang tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357384/chuong-470.html