Nói cảm ơn cũng vô dụng
Tiểu Nhan và Lãnh Nguyệt Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt tái nhợt, mở to đôi mắt sợ hãi.
Sự việc xảy ra quá đột ngột đến nỗi Hàn Mộc Tử còn không biết lúc này để giày của cô sẽ đột nhiên bị gãy, xung quanh không có gì để nắm lấy nên thân thể cô ngã nghiêng không kiểm soát được.
Cô thậm chí còn không quản bản thân có bị ngã đến vỡ đầu không, trong tiềm thức chỉ có thể đưa tay bảo vệ khuôn mặt.
Tuy nhiên, lúc cô sắp xà vào lòng đất mẹ, cô đã bị một cánh tay kéo lại.
Trong giây tiếp theo, cô ngã vào người Dạ Mạc Thâm. " Tiểu Nhan và Lãnh Nguyệt Nguyệt kinh ngạc, vẻ mặt ngưng trọng. Hàn Mộc Tử tưởng rằng mình sẽ ngã dập đầu chảy máu nhưng không ngờ không thấy đau, mà lại rơi vào một vòng tay ấm áp. Xung quanh đều là hơi thở nam tính mạnh mẽ của Dạ Mạc Thâm đang nằm cổ tay cô.
Một tay anh ôm eo, một tay nhấc cắm của cô lên. “Không sao chứ?” Giọng anh không kiên nhẫn, sắc mặt tái nhợt như bị doạ sợ.
Hàn Mộc Tử vẫn còn đang sợ hãi, tim đập thình thịch, vô thức lắc đầu. “Tôi không sao”
Dạ Mạc Thầm nhìn một hồi, đột nhiên duỗi tay ra ôm cô vào lòng.
Bup!
Đúng vào thời điểm này, hiệu ứng ánh sáng sân khấu đã tắt, khán phòng chìm vào bóng tối.
Nơi nào cũng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Hàn Mộc Tử chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, và yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357368/chuong-454.html