“Nói cô ta nhặt điện thoại lên trả cho tôi là được rồi, sau đó để bọn họ đi đi.”
Hàn Mộc Tử từ sau lưng Dạ Mạc Thâm bước ra, nhẹ giọng nói. Ánh mắt của cô rơi vào trên mặt Đậu Đậu, cô gái nhỏ có đôi mắt hồng hồng, thoạt nhìn rất dễ khiến người ta nghĩ rằng bản thân vừa bị bắt nạt. Rõ ràng người vừa lớn giọng mắng chửi người khác là cô ta, bướng bỉnh, kiêu ngạo cũng cũng là cô ta, nhưng thế nào mà bây giờ đây lại tỏ ra mình mới là người bị hại?
Nhưng mà cũng được, Hàn Mộc Tử nhìn cô ta mà nói: “Đụng trúng xe của hai người là tôi sai, sai thì tôi đã xin lỗi rồi và cũng đã đề cập đến vấn đề bồi thường thiệt hại. Vậy mà cô lại nhất định không chịu để tôi đi, cũng không chịu hợp tác để giải quyết vấn đề, tôi gọi điện báo cảnh sát thì cô lại xông tới tất điện thoại đi, chuyện này là cô không đúng nhưng tôi không so đo chuyện này. Bây giờ tôi không có yêu cầu gì nhiều ngoài việc phiền cô nhặt điện thoại lên trả cho tôi là được.”
Cô ta có thể không xin lỗi cô nhưng bắt buộc phải nhặt điện thoại lên trả lại. Riêng vấn đề này thì Hàn Mộc Tử là sẽ không nhân nhượng. Cô đã cho cô ta một con đường lui rồi vậy mà cô ta vẫn trợn tròn mắt hét lên: “ Tại sao tôi lại phải nhặt điện thoại lên cho cô chứ? Cô đâm hỏng xe của tôi, tôi không muốn giảng hòa với cô thì sao chứ? Tôi hất điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357331/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.