*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà Thẩm nhìn cái thẻ nằm trên bàn trước mặt vừa bị buộc lấy di, bà nghiến chặt răng, trong lòng thầm chửi rủa vài câu.
Mười bảy tỷ như cơn mưa, mới vừa nằm gọn trong tay đã bay đi trong chớp mắt, bà ta nghĩ thầm phải tìm cách lấy lại mới được.
Đã làm thì làm cho tới, bà Thẩm trực tiếp nói với cái giọng lạnh lùng: “Nói tóm lại, cô ấy bây giờ là con gái của nhà họ Thẩm chúng tôi, mấy người đã biến mất nhiều năm như vậy tự nhiên hôm nay lại bất thình lình xuất hiện ở đây, căn bản là không có tí trách nhiệm gì cả. Bây giờ tự nhiên tới nói cô ấy là người của nhà họ Hàn các người thì nó liền biến thành người của nhà họ Hàn luôn sao? Mấy người đi ngay cho tôi? Đi ra ngoài đi! “
Không ngờ bà ta thẹn quá thành giận, trong mắt Tô Cửu lóe lên một tia nực cười: “Cô Thẩm, cô có biết rằng theo pháp luật, phát hiện điều sai mà không báo cáo cũng được coi là phạm tội không? Ví dụ cho là cô biết đứa nhỏ này mất tích, cô cũng phát hiện ra là nó rơi vào tay của một kẻ buôn người, rõ ràng là cô biết như thế nhưng cô không báo cáo với cấp trên về điều đó, thì …cô cùng loại kẻ buôn người này sẽ được coi là đồng phạm, cùng thực hiện hành vi phạm tội đấy.”
Bà Thẩm trước kia đâu có được học qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357241/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.