Đương nhiên cô biết đó là anh cam tâm tình nguyện.
Anh thỏa lòng, anh chấp nhận mọi chuyện dù chưa biết cô có đồng ý hay không.
“Cô Thẩm không cần nghĩ đến việc báo đáp. Tôi nghĩ, phó tổng giám đốc Dạ làm như vậy cũng không phải vì muốn cô Thẩm trả ơn cho anh ấy, nói ra thì… Phó tổng giám đốc Dạ là một người đàn ông ôn nhu, cô Thẩm đừng cảm thấy áp lực, anh ấy sẽ không ép buộc cô.”
Thẩm Kiều: “…”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Kiều gật đầu, im lặng, cũng không tìm đề tài khác nói chuyện cùng Diệp Tử.
Những gì cần nói, Diệp Tử đều đã nói rồi nên cô cũng không muốn tiếp tục quấy rầy Thầm Kiều.
Đợi một lúc thì y tá đến kiềm tra phòng, sau khi hoàn thành kiềm tra sức khỏe cho Thẩm Kiều, Diệp Tử mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô thật là may mắn, mang thai mà đứng dưới mưa lâu như vậy, lại còn sốt cao, hơn nữa trước kia từng bị tai nạn xe cộ, may là đứa bé trong bụng cô vẫn khỏe mạnh, không bị thương chỗ nào. Mạng đứa trẻ này cũng thật lớn.”
“Bệnh viện chúng tôi ai cũng lo lắng cho trường hợp của cô nhưng hiện tại, xem ra mọi thứ cũng không tệ lãm, cô phải cố gắng nghỉ ngơi cho tốt để nhanh chóng hồi phục lại sức khỏe đấy, đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ thả lỏng, thoải mái ra.”
“Cảm ơn.” sắc mặt Thẩm Kiều tái nhợt, cô thều thào nhìn người y tá nói câu cảm ơn, Thầm Kiều suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Cô cho tôi hỏi một chút, anh ấy bây giờ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357230/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.