Giọng nói trầm thấp lại có chút lười biếng, không hề cảnh báo trước mà rơi vào tai Thầm Kiều.
Thẩm Kiều sững sờ vài giây, bỗng nhiên phản ứng lại.
Đây là giọng của Dạ Mạc Thâm mài Người ôm cô là Dạ Mạc Thâm sao?
Thẩm Kiều quay đầu lại, quả nhiên nhìn thầy khuôn mặt gần sát của Dạ Mạc Thâm, nhưng mà bây giờ anh đang nhắm mắt lại, dáng vẻ vẫn còn đang ngái ngủ.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Kiều giật mình nghi hoặc, không phải cô đang nằm mơ hả? tại sao trong giấc mơ của cô lại có Dạ Mạc Thâm?
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều không nhịn được đưa tay lên véo má mình một cái.
Đau quá…
Thẩm Kiều nhíu mày nhăn nhó, suýt rơi nước mắt luôn.
Đau thế này, chẳng lẽ là thật?
Nhưng mà… sao cô tự nhiên lại ở căn phòng cạnh biển này, còn nằm cạnh Dạ Mạc Thâm, loại hình ảnh này thế nào cũng thấy không chân thực chút nào.
Thầm Kiều vươn tay lên mặt Dạ Mạc Thâm, dùng sức véo má anh một cái.
Nếu như anh không biết đau thì không phải thật rồi.
“DU.
Cô véo mạnh một cái trên má anh, Dạ Mạc Thâm đau, kêu lên một tiếng, sau đó lông mi rung động, mở mắt ra.
Đôi mắt anh vừa đen vừa sâu, sâu rộng như biển cả vậy, nhưng bởi vì vừa ngủ dậy, nên ẩn chút mơ hồ, mê man.
Thẩm Kiều rụt tay lại, ngốc nghếch hỏi một câu: “Đau không?”
Đau không?
Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Mới sáng ra em đã làm cái gì vậy hả?”
Nói xong, anh vươn tay ra kéo cô ôm vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357182/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.