Thẩm Kiều ngây người trong chốc lát rồi gật đầu, sau đó đợi Tống An thu dọn xong đồ đạc cùng về nhà.
Khi họ rời khỏi bệnh viên, đèn đuốc bên ngoài đã thắp sáng màn đêm, ánh đèn của nhà nhà hòa cùng đèn neon trên đường. Gió đêm thổi tới, Thẩm Kiều cảm thấy hơi lạnh lẽo, vô thức rụt cổ lại, ôm lấy cánh tay của mình.
“Nếu cháu lạnh thì khoác áo vest vào đi, đứng đây chờ dì một lát, dì đi lái xe.”
“Vâng thưa dì.” Thầm Kiều bây giờ gọi bà ấy là dì ngày càng thoải mái hơn rồi.
Cô đứng chờ ở cửa bệnh viện, giờ trời đã vào thu, gió đêm thật sự lạnh. Cô suy nghĩ rồi cuối cùng vẫn khoác áo vest của Dạ Mạc Thâm lên vai.
Áo vest của anh rất rộng, khoác lên người cô giống một chiếc áo choàng lớn, chắn hết gió.
Thẩm Kiều cúi đầu ngửi, trên áo vest còn vương mùi hương của riêng mình Dạ Mạc Thâm, lành lạnh thanh thanh, giống như mùi thuốc lá.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều chớp chớp mắt, vô thức kéo chặt áo vest hơn. Cô chờ khoảng hai phút, Tống An đã lái xe đi tới, dừng ở phía trước cô không xa. Thẩm Kiều bước tới mở cửa xe ngồi vào.
“Nhớ cài dây an toàn.” Tống An nhắc nhở cô, sau đó lái xe đi.
Xe chạy vào làn đường, Thẩm Kiều đang nhìn ánh đèn neon trên đường thì đột nhiên nghe thấy Tống An hỏi mình: “Hôm nay cháu bị thương thế này là có chuyện gì? Rốt cuộc giữa cháu và Mạc Thâm đã xảy ra chuyện gì?”
Chuyện giữa cô và Dạ Mạc Thâm ư…
“Cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357147/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.