“Không, không được. Tôi đã hứa với Kiều Kiều không được nói gì cả!”
Hàn Tuyết U cố gắng rút tay về, giàn giụa nước mắt.
“Hứa với Thẩm Kiều?” Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại đây nguy hiểm, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị: “Các cô ở sau lưng tôi bàn bạc cái gì?”
Vẻ mặt Hàn Tuyết U như là nói lộ ra hết, trợn to hai mắt: “Không phải, vừa rồi tôi không có nói gì, cậu Dạ, Thẩm Kiều sắp lên rồi, anh buông tôi ra đi, hôm nay anh coi như không có chuyện gì xảy ra. “
“Không có chuyện gì xảy ra?”
Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm nhếch lên một nụ cười khát máu, sức lực trên tay cũng tăng lên một chút: “Cô coi Dạ Mạc Thâm tôi là đồ ngu để trêu đùa sao? Cô còn dám dùng kỹ năng diễn trò vụng về đó thể hiện ở trước mặt tôi?”
Hàn Tuyết U ngạc nhiên nhìn Dạ Mạc Thâm, ‘Diễn xuất vụng về?”
“A.” Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng: “Tốt hơn hết cô nên nói sự thật, tôi chỉ cho cô một cơ hội.”
Khi nghe anh ta nói như vậy, Hàn Tuyết U cũng biết mình không thể giả bộ được nữa, nên chỉ có thể từ từ rũ mắt xuống, nhìn xuống đất bình tĩnh lại một lúc rồi chậm rãi nói: “Tôi không muốn nói là vì có nỗi khổ, Kiều Kiều với tôi là chị em tốt, anh và cô ấy là vợ chồng. Tôi đã biết chuyện này từ lâu nhưng tôi chọn cách giữ im lặng vì tôi không muốn làm tổn thương đến cô ấy. Cậu Dạ, Kiều Kiều thực sự là người khiến người ta đau lòng, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357136/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.