Dạ Mạc Thâm nhìn thứ đồ đỏ rực đó, đôi mắt đen dường như bị nhuộm đỏ, không đợi anh phản ứng lại, Tịnh Nhan đã bỏ thêm ớt vào, sau đó cười hi hi nói: “Súp chua cay mà, phải vừa tê vừa cay mới thích!”
Nói xong cô ấy còn hướng về phía Thẩm Kiều cười, vẻ ngây thơ, đơn thuần làm người ta không thể trách mắng cô ấy. Thẩm Kiều nhìn trộm Dạ Mạc Thâm, thấy trên gương mặt tuấn tú của anh không có biểu cảm nào khác mới nhẹ cả người.
Nhưng khi Dạ Mạc Thâm ăn một miếng thịt dê nhúng nước súp chua cay đỏ rực, tình huống đã hoàn toàn thay đổi, động tác cầm đữa của anh giữ nguyên, khuôn mặt khôi ngô vốn dĩ không biểu cảm bây giờ dường như đang cố kìm nén.
Tịnh Nhan cay đến mức thở ra phì phì, nhưng cô ấy ăn rất ngon miệng.
Thẩm Kiều ban đầu không dám ăn, lén quan sát sắc mặt Dạ Mạc Thâm, nhìn sắc mặt anh thay đổi, lúc này mới chú ý đến: “Anh không ăn được cay phải không?”
Dạ Mạc Thâm cau mày, không tiếp lời cô, nhưng rõ ràng sắc mặt rất không tốt.
Thẩm Kiều nghĩ đến điều gì đó, vội vàng đến chỗ nhân viên phục vụ lấy một ly nước lạnh đưa cho Dạ Mạc Thâm.
“Nếu anh không ăn được mau nhồ ra, rồi uống một hớp nước lạnh.”
Tu dưỡng của Dạ Mạc Thâm rất tốt, chưa bao giờ ở nơi đông người khạc nhổ, bây giờ Thẩm Kiều bảo anh nhồ ra, anh cau mày không động đậy.
“Mau nhồ ra.” Không ngờ Thẩm Kiều trực tiếp giơ tay chạm vào môi anh, biểu cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357132/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.