“Cô!” Tịnh Nhan che mặt lại muốn bước lên, Hàn Tuyết U lùi về sau một bước:“Cái tát là đề nhắc nhở cô biết thức thời thì cút sang một bên cho tôi, nếu không… thân phận cô chủ nhà họ Hàn của tôi không dễ chọc vào như vậy đâu.”
Tịnh Nhan không quan tâm mà xông lên trước, trả cái tát kia về lại cho cô ta.
Cô ấy vô cùng hung dữ, hành động nhanh lẹ, Hàn Tuyết U còn ngây người chưa lấy lại được phản ứng thì mặt đã bị tát cho một cái.
“Không ngờ cô còn dám đánh tôi?”
“Cô có thể đánh tôi thì tại sao tôi không thể đánh cô?” Tịnh Nhan xông lên giận dữ nói.
Hàn Tuyết U che mặt mình lại, độc ác trừng mắt nhìn đối phương, dáng vẻ hận không thể xông lên xé nát cô ấy: “Cô đừng cho rằng cô là bạn của Thẩm Kiều thì tôi không dám đụng vào cô?”
“Cô muốn làm gì tôi thì làm, chỉ là đến chồng của bạn tốt mình mà cô còn có thể dòm ngó được, càng đừng nói đến tôi chỉ là một người bạn bình thường của bạn thân cô mà thôi. Đương nhiên cô phải dùng thủ đoạn ác liệt hơn để đối phó với tôi, tôi nói có đúng không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Hàn Tuyết U lập tức thay đổi: “Cô đừng nói hươu nói vượn, cái gì dòm ngó chứ, tôi thật sự không hiểu cô đang nói gì.”
“Nghe không hiểu sao?” Tịnh Nhan lau vết máu trên khóe môi cười, lạnh một tiếng: “Đương nhiên cô nghe không hiểu rồi, dù sao cô cũng muốn giả vờ mà, trước mặt Thẩm Kiều thì vờ làm chị em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357122/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.