Thầm Kiều sửng sốt, lui về phía sau vài bước, tránh khỏi tay Dạ Lẫm Hàn: “Anh… anh đang nói cái gì vậy?”
Dạ Lẫm Hàn không hề né tránh ánh mắt của cô mà kiên định vững vàng, sau đó đột nhiên cười khổ một tiếng: “Em thông minh như vậy, sao lại không hiểu ý của anh cả chứ?”
Thẩm Kiều tái mặt vì sợ hãi.
Anh ta đang… công khai đào góc tường của em trai mình? Trong lòng Thẩm Kiều rối bời, cô lắc đầu lùi lại, nhưng Dạ Lẫm Hàn đã nắm chặt bờ vai của cô: “Đêm qua em cũng đã nhìn thấy rồi, em ấy căn bản không quan tâm đến sự sống chết của em, trái tìm anh thương em nên không muốn để em phải chịu đau khổ như vậy nữa.”
“Thả em ra.” Môi Thẩm Kiều run lên, cô dùng sức giãy giua: “Ngay cả khi Dạ Mạc Thâm không quan tâm đến em thì cũng không đến lượt anh quan tâm em, anh là anh trai của anh ấy.”
“Là do anh là anh trai nên anh mới có thể chịu đựng lâu như vậy.”
Giọng điệu của Dạ Lẫm Hàn trở nên cứng rắn hơn một chút, anh ta híp mắt lại, đột nhiên hơi thở trên người trở nên lạnh như hầm băng: “Nếu không phải vì tình cảm gia đình thì những chuyện nó làm với em, anh đã sớm ra tay rồi.”
Khóe miệng Thẩm Kiều cứng đờ lại, ánh mắt nhìn anh ta vẫn là vẻ không thể tin nổi.
Tại sao có thể như vậy? Dạ Lẫm Hàn… Dạ Lẫm Hàn thích cô sao? Hay là… nhìn thấy những chuyện cô trải qua quá thảm, nên thương hại cô?
“Anh không muốn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357108/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.