Chương trước
Chương sau
Lạt mềm buộc chặt sao?
Thẩm Kiều cắn chặt môi dưới và mạnh mẽ rút tay lại.
“Anh đừng nghĩ quá nhiều, tôi không có loại tâm tư như vậy.”
“Không có?“ Đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của Dạ Mạc Thâm nhìn cô chằm chằm, giọng điệu có chút hung hăng.
Thẩm Kiều mím môi, nhìn thằng vào ánh mắt sâu thằm của Dạ Mạc Thâm.
“Anh cũng biết tôi uống thuốc đông y, thần trí của tôi có lúc không được tỉnh táo, cho nên mới làm những chuyện này, chẳng lẽ anh cũng tính toán mấy chuyện đó sao?”
“Ồ?” Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm gợi lên một vòng cung tà mị, anh đột nhiên vươn tay kéo Thẩm Kiều vào lòng, dùng tay kia ấn vào gáy cô, khoảng cách giữa hai người đột nhiên trở nên vô cùng gần gũi.
“Thần trí có lúc không được tỉnh táo? Vậy tại sao cô lại biết từ chối Dạ Lẫm Hàn rồi còn giải thích với tôi? Cô vẫn không chịu thừa nhận là cô thích tôi sao?”
Khoảnh khắc đó, dường như có tiếng sét đánh ngang tai Thẩm Kiều, cô nhìn Dạ Mạc Thâm gần trong gang tấc, nhịp tim đột nhiên đập dồn dập, hàng lông mày lạnh lùng cùng chiếc mũi cao thẳng, còn có cánh môi mỏng đang nhếch lên một cách ngạo nghễ.
Bởi vì khoảng cách của hai người rất gần, hô hấp dường như hòa quyện vào nhau, Thẩm Kiểu cũng có thể nhìn thấy cảm xúc sâu trong đôi mắt đen như mực của anh.
Không thể hiểu được, Thẩm Kiều nhìn anh một cách ngây người và hỏi như thể bị trúng tà.
“Vậy còn anh?”
Dạ Mạc Thâm ngẩn người.
Thẩm Kiều nhìn anh: “Anh thích tôi không?”
Toàn thân Dạ Mạc Thâm cứng đờ, anh khẽ nheo đôi mắt hẹp dài của mình.
Thẩm Kiều hít một hơi thật sâu, cứ như vậy nhìn thẳng vào mắt Dạ Mạc Thâm đang gần trong gang tấc: “Dạ Mạc Thâm, tôi sẽ không phí phạm tình cảm cho một người không yêu tôi, hoặc một người chán ghét tôi. Anh không thích tôi, vậy tại sao tôi phải thích anh?”
“A.“ Dạ Mạc Thâm nhếch mép cười nói: “Hóa ra đây là lý do cô không thừa nhận sao? Rõ ràng cô đã động lòng rồi, khoảnh khắc cô cự tuyệt Dạ Lẫm Hàn để đến với tôi, cô biết trong lòng mình muốn gì mà, không phải sao?”
“Đúng vậy, tôi biết trong lòng mình muốn gì. Nhưng tôi cũng biết, tôi muốn thì chứng minh được gì đâu? Tôi đã cùng anh làm rồi, cho nên nếu làm lại cũng không thành vấn đề, bây giờ anh có thể hiểu được không?”
Thẩm Kiều biết Dạ Mạc Thâm sẽ không thích cô.
Chỉ dựa vào đứa con trong bụng cô, anh mãi mãi cũng sẽ không chấp nhận cô.
Cho nên… cô nhất định không được thể hiện tình yêu nhỏ bé của mình trước mặt Dạ Mạc Thâm, kẻo…(team sẽ ra chương đêu nếu được các bạn hưởng ứng đọc tại tr u yen. o ne)
sẽ chỉ đổi lại được sự nhạo báng và miệng lưỡi thâm độc vô tận của anh.
Quả nhiên, bàn tay đang đè lên gáy của Thẩm Kiểu trở nên mạnh hơn, gần như cô có thể cảm nhận được sự tức giận của anh.
“Chọc giận tôi vui lắm sao?”
Thẩm Kiều mím môi, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”
Lồng ngực của Dạ Mạc Thâm phập phồng lên xuống, đôi mắt màu mực đang nhìn cô chằm chằm, đôi môi chợt nhếch lên: “Được, tốt hơn hết cô nên giữ quan niệm này cho tôi cho đến khi ly hôn. Trước khi cô rời khỏi nhà họ Dạ, nếu để tôi phát hiện cô và người đàn ông nào đó qua lại với nhau hoặc có những hành động không đứng đắn, tôi sẽ khiến cô phải khóc lóc cầu xin tôi đấy.”
“Anh yên tâm đi, tôi sẽ không đề nhà họ Dạ mất mặt đâu. Tất nhiên, nếu anh thực sự cho rằng việc tôi ở lại đây thật chướng mắt, thì chúng ta… có thể…”
“Đủ rồi, tránh ra.”
Dạ Mạc Thâm cắt ngang lời cô một cách thô bạo trước khi cô nói xong.
Thẩm Kiều sửng sốt một chút, sau đó mím môi gật đầu: “Được, tôi qua phòng kế bên ngủ.”
Sau đó cô quay người bước ra ngoài, cô xoay người rất kiên quyết, không hề có một chút do dự.
Dạ Mạc Thâm nhìn bóng lưng gây gò của cô, trên môi dần dần nở một nụ cười lạnh lùng.
Thật đúng là một người phụ nữ nhẫn tâm, nói đi là đi, vắt chanh bỏ VỎ.
Hoàn toàn quên mất rằng vừa rồi ai đã giúp cô.
Chết tiệt!
Thẩm Kiều đi sang phòng khác, cô không ngờ nơi đó vẫn còn quần áo mà Dạ Mạc Thâm để lại, cô ngần ngơ một lúc rồi mới bò lên giường ngủ.
Trong bữa tiệc kỷ niệm, Hàn Tuyết U đã đợi rất lâu nhưng cũng không thấy bóng dáng của Dạ Mạc Thâm, sau đó Dạ Lẫm Hàn cũng biến mất khỏi sân đấu, hào quang vô địch ban đầu cũng trở nên vô nghĩa với cô ta.
Vì thế cô ta ngừng nói chuyện với những người đang tán dương nịnh nọt mình, đi thẳng vào thay quần áo.
Nhưng lại nghe có người đang bàn luận trong phòng thay đồ.
“Cao, Cao Vân, nếu cô ta thực sự là vợ của cậu Mạc Thâm, vậy lần này chúng ta sẽ chết rồi đúng không?”
“Sợ cái gì?“ Cao Vân thở phì phò nói, hiển nhiên trong lòng vẫn còn tức giận: “Vừa rồi tôi bị dọa thôi, nhưng sau khi nghĩ lại, ánh mắt cậu Mạc Thâm như muốn ăn thịt cô ta, cho dù là vợ thì cậu ấy cũng không yêu cô ta. Nếu không sao cậu ấy lại có thể giáng chức vợ mình xuống bộ phận của chúng ta?”
“Cho dù… Cho dù cậu Mạc Thâm đối xử tệ với cô ta, nhưng phó tổng giám đốc Lẫm Hàn thì sao? Dù thế nào tôi cũng rất lo, ngày mai chúng ta có bị đuổi việc không? Lần này giúp đỡ chị Tường Vi, chúng ta coi như gặp xui xẻo rồi.”
Hàn Tuyết U càng nghe càng cảm thấy không hợp lý, cô ta đi thẳng đến nơi phát ra âm thanh, đá ăng cánh cửa ra.
“Các cô đang nói gì vậy?”
Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ vốn còn chưa hoàn hồn, khi Hàn Tuyết U đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến bọn họ sợ tới mức đứng hình.
“Cô cô cô muốn làm gì?” Thôi Mẫn Lệ sợ tới mức trốn sau lưng Cao Vân: “Cô là bạn của người phụ nữ đó sao? Tôi nói cho cô biết… không phải chúng tôi muốn hại cô ta, hơn nữa chúng tôi hại không thành công, cô ta đã được người ta cứu đi rồi.”
“Hại người? Vừa rồi các cô nói ai? Bạn của tôi?” Hàn Tuyết U lập tức phản ứng lại, chắc hẳn là Thẩm Kiều, chẳng trách Thẩm Kiểu đột nhiên biến mất, cô ta bước tới, hung hăng hỏi: “Các người đã làm gì cô ấy?”
Cao Vân liếc cô ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Cho dù cô là người của nhà họ Hàn, chúng tôi cũng không sợ cô đâu. Dù tập đoàn của nhà họ Hàn có lớn như thế nào cũng không chống đối với tập đoàn Tân Thời của chúng tôi đâu đúng không?
Chúng tôi được người ta nhờ bỏ thuốc trong nước của cô ta và đưa cô ta đến gặp quản lý bộ phận của chúng tôi, nhưng phó tổng giám đốc Lẫm Hàn đã xuất hiện và cứu cô ta đi. Sau đó thì cậu Mạc Thâm cũng xuất hiện, mọi chuyện là như thế, những gì cô muốn biết thì cũng đã biết, có thể để cho chúng tôi đi chưa?”
Sau khi nói xong, Cao Vân trực tiếp kéo Thôi Mẫn Lệ chuẩn bị bước ra ngoài.
“Đứng lại!” Hàn Tuyết U lạnh lùng quát hai người họ.
Cao Vân cau mày: “Còn muốn làm gì nữa? Cô thật sự nghĩ cô có thể làm gì hai chúng tôi à?”
Hàn Tuyết U cười nhạt một tiếng: “Vừa rồi các người nói… cậu Mạc Thâm đưa cô ấy đi sao?”
“Ừ thì sao?”
Đôi mắt Hàn Tuyết U lóe lên một tia nham hiểm, sau khi đoạt chức vô địch, cô ta đợi lâu như vậy cũng không thấy được tầm mắt của Dạ Mạc Thâm, cô ta còn tưởng rằng anh đã đi đâu, hóa ra là tới cứu Thẩm Kiều.
Vẻ mặt lo lắng của anh ấy rõ ràng là có tình ý với Thẩm Kiểu, nhưng bây giờ cả hai đều không thừa nhận nhau.
Nếu cứ để diễn biến tiếp tục như thế này thì làm sao Thầm Kiều có thể rời xa Dạ Mạc Thâm?
Nếu Thẩm Kiều không rời xa Dạ Mạc Thâm, làm sao cô ta có thể có cơ hội?
Vừa nghĩ đến đây, Hàn Tuyết U đột nhiên trở nên cáu kỉnh, vươn tay túm lấy mái tóc dài của Cao Vận và Thôi Mẫn Lệ, dùng sức nện vào bức tường bên cạnh.
“AI” Cả hai người sợ hãi hét lên, dáng vẻ của Hàn Tuyết U hiện giờ chẳng khác gì một con quỷ đang nồi điên cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.