Thẩm Kiều không có thời gian suy nghĩ những vấn đề này. Bây giờ việc mà cô lo lắng là ai đã chụp những bức ảnh đó và gửi chúng cho Dạ Mạc Thâm.
Hôm qua lúc cô ra ngoài ăn lầu cùng Dạ Lẫm Hàn, cô quan sát xung quanh và thấy không có ai theo dõi cả.
Thế nhưng cô vẫn có cảm giác là có người đang theo dõi hai người bọn cô.
Cô không ngờ giác quan thứ sáu của cô lại phát huy tốt đến như vậy.
Quả thực có người đang theo dõi cô.
Nhưng người này là ai? Tại sao người này lại chụp những bức ảnh này và gửi chúng cho Dạ Mạc Thâm? Mục đích của người này là gì? “Cậu đang nghĩ chuyện gì vậy?” Tiểu Nhan chớp mắt nhìn cô một cách ngây thơ.
Thẩm Kiều quen biết Tiểu Nhan một thời gian nhưng cô biết nếu cô chia sẻ cho cô ấy sự đau khổ mà bản thân cô đang gặp thì chắc chắn Tiểu Nhan sẽ làm ầm ÿ chuyện này lên.
Thẩm Kiều chỉ có thể hỏi Tiểu Nhan: “Cậu thử nói xem, bình thường nếu mình là người bị hại thì ai có khả năng là thủ phạm nhất?” Nghe vậy, Tiểu Nhan bất đắc dĩ nhìn cô:“Câu hỏi của cậu thật ngớ ngần nha, người có khả năng nhất tất nhiên là người ghen ghét cậu hoặc là những người đang bị cậu uy hiếp đến lợi ích của họ.” Thẩm Kiều nghẹn lời.
Tiểu Nhan phân tích rất hợp lý nha.
“Tại sao cậu lại hỏi chuyện này, cậu bị hãm hại sao?” Tiểu Nhan tò mò.
“Không phải mình, là một người bạn của mình.” Thẩm Kiều kể lại chuyện mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357058/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.