*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trận kịch liệt này kéo dài không biết bao lâu, Thẩm Kiều chỉ cảm thấy toàn thân đều không phải là mình nữa rồi, thân thể của cô đều do Dạ Mạc Thâm điều khiển, cuối cùng cả người đều mê loạn nằm sấp trên người anh, không rõ phương hướng.
Lúc lâu sau, Dạ Mạc Thâm mới bứt ra rời đi, giữ chặt cánh tay cô, đẩy Thẩm Kiều lên trên chăn, khóe môi mang theo một nụ cười âm trầm.
Bộ dáng vô tình lạnh nhạt chả khác nào tra nam.
“Gái hai đời chồng, thân thể của cô thật dâm đãng.” Sau lưng Thẩm Kiều chạm đến chăn bông mềm mại, mệt đến mức cô theo bản năng nhắm mắt lại, thanh âm lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm đột nhiên vang lên, chẳng khác gì trong mùa đông lạnh giá, đột nhiên bị dội chậu nước lạnh, khiến cho Thẩm Kiều thanh tỉnh từ đầu đến chân.
Thẩm Kiều mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là nụ cười ác liệt trên môi Dạ Mạc Thâm. Đáy lòng cô đột nhiên sững sờ, Thẩm Kiều ngồi dậy nắm lấy chăn che lại thân thể của chính mình, giận dữ và xấu hồ nhìn anh.
Dạ Mạc Thâm đưa tay nắm cằm của cô, Thẩm Kiều giãy dụa mấy lần mà không thề tránh thoát, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh.
“Quản tốt thân thể của mình, mỗi ngày vào buổi tối tôi sẽ kiểm tra, nếu để tôi phát hiện ra cô không trung thủy…” Đoạn sau anh không nói hết, nhưng đã thể hiện sự uy hiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357056/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.