“Hắt xì…
Thẩm Kiều đang ngủ say đột
nhiên hắt hơi, sau đó tỉnh lại.
Cô mơ hồ nhìn trần nhà một lúc
lâu, sau đó mới hoạt động lại, theo
bản năng kéo chăn lên.
Nhưng đã có đôi tay nhanh hơn
cô, trước khi cô kéo chăn đã giúp cô
kéo lại rồi.
Thẩm Kiều nhìn về phía người
ấy…
“Cậu, cậu Dạ…“ Thẩm Kiều gọi
đối phương một câu, muốn ngồi dậy.
Dạ Mạc Thâm nhìn cô, lạnh nhạt
nói: “Mới ngủ có nửa tiếng đã đạp
chăn, cô tự xem mình là trẻ con ba
tuổi đấy à?”
Giọng nói lạnh lùng nhưng
mang chút cưng chiều làm cho
Thẩm Kiều giật mình, không biết làm
sao mà nhìn anh.
Dạ Mạc Thâm, anh bị sao thế?
“Tôi, tôi cũng không biết đã xảy
ra chuyện gì.” Cuối cùng Thẩm Kiều
chỉ có thể lắp bắp giải thích.
Hình như cô có thói quen đạp
chăn… Nhưng không ngờ Dạ Mạc
Thâm lại giúp cô đắp lại chăn.
“Ngốc.” Dạ Mạc Thâm đưa mắt
nhìn cô sau đó thu hồi ánh mắt.
Chữ ngốc đó làm cho sắc mặt
Thẩm Kiều ửng đỏ, cô bất giác cắn
cắn môi dưới, Dạ Mạc Thâm nhàn
nhạt nói: “Vết thương cũ còn chưa
lành đã muốn có thêm vết thương
mới?”
Hành động Thẩm Kiều dừng lại,
ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
“Tỉnh rồi thì thu dọn đồ đạc, đi
về.” Nói xong, Dạ Mạc Thâm xoay
người lăn xe rời khỏi trước giường
cô.
Thầm Kiều ngơ ra một lúc rồi
xốc chăn ngồi dậy, đang định tự hởi
mình phải mặc cái gì thì nhìn thấy
cuối giường đã có sẵn một bộ quần
áo, hình như là chuẩn bị cho cô.
Lúc này Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357022/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.