xem anh ta có cứu cô
không?
Hai mắt Dạ Mạc Thâm nheo lại,
âm thanh kêu ken két phát ra từ kế
răng.
“Mày dám!”
Lục Tầm Thường cười trừ: “Bây
giờ mày đã là một thằng tàn phế rồi,
mày nghĩ tao có gì không dám chứ?
Dạ Mạc Thâm, có lẽ trước đây đã vẫn
còn nhân nhượng với mày vài phần,
bây giờ…. Mày nghĩ tao sợ gì chứ?”
Tút tút…
Vừa dứt lời, đầu dây bên kia trực
tiếp ngắt cuộc gọi.
Dạ Mạc Thâm quyết định dứt
khoát: “Định vị vị trí của số điện
thoại này, lập tức tới đó, thông báo
để bọn họ phái người tới cứu trợ.”
“Rõ!”
Tiêu Túc không dám chậm trễ
một giây phút nào, nhanh chóng rút
điện thoại ra gọi, đồng thời đầy Dạ
Mạc Thâm rời khỏi buổi tiệc.
Phía bên này, sau khi Lục Tầm
Thường cúp điện thoại, anh ta nhìn
chằm chằm vào người phụ nữ đang
nằm trên giường, cô vẫn đang trong
trạng thái hôn mê, bên cạnh là một
bát thuốc lớn.
Ánh mắt của Lục Tầm Thường
giống như bị trúng độc vậy: “Đổ
thuốc vào miệng cô ta.”
“Rõ, cậu chủ Lục!”
Sau khi nhận được lệnh, hắn ta
trực tiếp dùng tay bóp miệng Thầm
Kiều ép cô há miệng, đổ thuốc vào
miệng cô một cách thô lỗ.
Thẩm Kiểu bị đánh thức, ôm
chặt cổ ho sặc sụa, sau khi tỉnh lại
thấy bọn họ đang rót thuốc cho mình
uống, trong vô thức cô vung tay hât
đổ bát thuốc.
Nhưng cô đã uống được hơn
nửa bát thuốc rồi.
Lục Tầm Thường nở nụ cười
giống như con sói nham hiểm liếc
nhìn cô.
Thẩm Kiều che miệng thu mình
vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1357014/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.