phải cậu ây mắc bệnh sạch sẽ sao? Thẩm Kiều tưởng mình nghe lầm, người lạnh lùng như Dạ Mạc Thâm, làm sao có thể nói ra hai chữ hoan nghênh? Nhưng anh thật sự đã nói ra, còn nói trước mặt Hàn Tuyết U, trong giây lát, Thẩm Kiều cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng cũng rất vui vì Hàn Tuyết U được chào đón.
“Tiêu Túc, vào phòng làm việc.” (}Tiêu Túc phản ứng lại: “Vậy hai người chơi đi, tôi và cậu Dạ còn có chút việc vẫn chưa xử lý xong.” “Ừm.” Hàn Tuyết U cười ngọt ngào vẫy tay với Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc.
Đợi bọn họ rời đi xong, Hàn Tuyết U nhìn theo bóng lưng của Dạ Mạc Thâm: “Thật ra, mình nghĩ Dạ Mạc Thâm cũng không đáng sợ và lạnh lùng như tưởng tượng, cậu thấy thế nào?” Thẩm Kiều cũng ngẩn người nhìn theo bóng dáng cao lớn đó: “Có vẻ là như vậy.” “Kiều Kiều, cậu thật may mắn!” () “May mắn?” “Đúng thế, không cần đến một kẻ cặn bã như Lâm Giang, vẫn có thể gả cho một người con trai ưu tú như Dạ Mạc Thâm, cậu còn dám nói mình không may mắn?” May mắn sao? Khóe miệng Thẩm Kiều giật giật, nụ cười có chút chua xót.
Cô cũng không biết kết hôn với Dạ Mạc Thâm là phúc hay là họa.
“Có điều sớm muộn gì hai người cũng sẽ ly hôn, dù có ưu tú đến mấy cũng chẳng có ích lợi gì, thật đáng tiếc.” (}Tới giờ ăn tối, mọi người cùng ngồi ăn chung một bàn, sắc mặt ông cụ Dạ rất khó coi, chỉ khi nghe có khách đến mới giãn ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1356978/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.