Sau khi Dạ Mạc Thâm tiến vào, Thẩm Kiều bắt đầu khẩn trương, cô cắn môi dưới.
Bởi vì vừa rồi nói chuyện anh không thể “làm việc ấy”
, vừa nói xong thì anh xuất hiện ở cửa phòng bệnh, không biết rốt cuộc anh có nghe thấy cái gì không.
Nếu như nghe thấy, không biết cô nên giải quyết thế nào đây? Hoặc như, anh nghe thấy mấy câu trước đó không? Nghĩ đến dây, sắc mặt Thẩm Kiều tái đi mấy phần, tay nắm chặt ga giường.
Sau khi Dạ Mạc Thâm đi vào, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Kiều.
“Vì sao lại khóa trái cửa?”
Nghe thế, Thẩm Kiểu lại khẩn trương hơn, khuôn mặt nhỏ tái đi.
Dạ Mạc Thâm nguy hiểm nheo mắt lại, người phụ nữ này thực sự ngu ngốc đến không thể nào tả được, không hề biết giấu giếm việc này chút nào.
Chỉ cần một câu hỏi, là có thể nhìn thấu cô.
Hàn Tuyết U đang đứng cạnh cửa nghe thấy, bước nhanh đến giải thích thay Thầm Kiều: “Mới vừa rồi Thẩm Kiều thay quần áo, cho nên mới khóa của một chút, không có việc gì chứ?”
Ánh mắt thâm sâu của Dạ Mạc Thâm vẫn như cũ khóa chặt lên người Thẩm Kiều, giống như đang phân biệt thật hay giả.
Thẩm Kiều không dám đối diện với ánh mắt của anh, chỉ có thể rũ mắt xuống.
Không có cách nào, cô thực sự rất chột dạ.
Thẩm Kiều có một tật xấu, chính là lúc chột dạ sẽ không dám nhìn người khác, bằng không… Cô rất dễ dàng bị lộ tầy.
Trong phòng bệnh giống như lâm vào cục diện bế tắc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1356975/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.