dối người mà thôi Thấy gương mặt trắng nõn của Thẩm Kiều sắp đụng vào phía trước, Tiêu Túc muốn đứng dậy đỡ lấy, nhưng có người còn nhanh hơn cậu ta.
Dạ Mạc Thâm đưa tay, nắm chặt lấy đôi vai gầy của cô để cố định thân thể, rồi dùng tay kéo mạnh về phía mình.
Thân hình nhỏ xinh ngã vào trong ngực anh, Tiêu Túc ngồi trước thấy một màn như vậy, lời nói đang Thâm tức giận: “Xin lỗi bác sĩ, cậu Dạ nhà chúng tôi đi lại không tiện lắm, hơn nữa cũng do trước đó chúng tôi không phát hiện, sau khi phát hiện ra thì không phải cũng lập tức đưa đến đây ư? Hiện giờ bệnh nhân thế nào rồi ạ?” Bác sĩ nói xong, tâm tình cũng thoải mái hơn, nhưng đôi mắt nhìn Dạ Mạc Thâm vẫn khó chịu như cũ: “Bây giờ không sao rồi, nhưng vẫn phải nằm viện thêm hai ngày để theo dõi.” “Vậy ý của ngài là… Đứa bé vẫn còn?”
Tiêu Túc vô cùng cẩn thận hỏi một câu.
“Cậu nói cái gì đấy?” Bác sĩ vừa nghe thấy câu hỏi này, suýt chút nữa thì xù lông: “Lễ nào các cậu không cần đứa bé nữa?” “Không không không, ý của tôi là, đứa bé vẫn còn là tốt rồi.” Tiêu Túc nhanh chóng cười làm lành, cậu ta đúng là kẻ không biết nói chuyện mà.
Bác sĩ phất tay rời đi, Tiêu Túc lại có chút buồn bực mở miệng: “Cậu Dạ này, nếu đứa con hoang kia nhân lúc này bị mất đi, vậy thì không cần phải phiền cậu tự mình ra tay nữa.” Nghe thế, Dạ Mạc Thâm khẽ cau mày, khí thế trên người chợt trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1356973/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.