Vì sao? Người đàn ông này rõ ràng một giây trước đó còn lạnh nhạt với cô.
Vì sao lúc này lại trở nên dịu dàng như nước đến vậy? Là cô đang nằm mơ sao? Hay là? “Cô Thẩm, cầu xin cô tha cho tôi đi mà! Tôi thật sự không phải cố ý, bản thân cô cũng rất rõ mà!”
Nhân viên bán hàng thấy Dạ Mạc Thâm hỏi (}ý kiến Thẩm Kiều, mới sâu sắc hiểu được cô có thể cũng là bà chủ.
Cô ta ngay lập tức bò đến bên chân Thẩm Kiều, rồi ôm lấy bắp chân cô nước mắt nhạt nhòa cầu xin.
Thẩm Kiều bất ngờ hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn cô ta.
Cô nhân viên khuôn mặt đã đẫm lệ, nghẹn ngào nói: “Tôi làm việc ở đây mới hơn một tháng vẫn chưa có được bao nhiêu tiền.
Nhà tôi còn một đứa con phải đi học, cô Thẩm, xin cô giơ cao đánh khẽ mà bỏ qua cho tôi.”
Nghe hoàn cảnh của cô ấy giống hệt với mình trước đây.
Mỗi (}tháng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng vẫn phải trợ cấp cho gia đình.
Căn bản không thể tiết kiệm nổi tiền.
Thẩm Kiều mím môi, cúi người xuống đỡ cô nhân viên đứng lên, ”
Cô đứng lên trước di.”
Nhân viên bán hàng lau nước mắt, không tình nguyện đứng dậy.
“Cô cứ đứng dậy đi! Chuyện này tôi cũng có lỗi, không thề trách toàn bộ lên người cô được.”
“Thật sao, cô Thẩm? Vậy tôi…”
Thẩm Kiều đỡ cô ấy lên, nhỏ giọng: “Tôi biết làm việc cũng không {) dễ dàng gì, cô cũng không phải cố ý…”
Nói đến đây, Thẩm Kiều vô thức nhìn Dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao/1356940/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.