cô cũng vô tội luôn sao? Câu nói của Tiêu Túc rất thằng thắn, khiến Thẩm Kiểu bối rối nhìn xuống.
“Tôi biết……”
Thấy tâm trạng cô bỗng nhiên suy sụp, Tiêu Túc mới phát hiện lời nói của mình có chút nặng nề, “Tôi biết tôi có chút nặng lời, nhưng Thẩm tiều thư cô cũng tự hiều mà? Tóm lại chuyện hôm nay cô không được phép nhắc lại, nếu không tôi Truyện được cập nhật mỗi ngày, cũng không cứu nổi cô đâu.”
Nói xong, Tiêu Túc quay người mau chóng rời đi.
Nếu như Thẩm Kiều là người khôn ngoan, cô đã không nên đề cập đến việc này.
Thẩm Kiều đứng trong góc tối cũng tầm năm phút, mới bước tới gõ cửa.
“Vào di.”
Giọng nói của Dạ Mạt Thâm nghe ra vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, phảng phất thêm sự giận giữ.
Thẩm Kiều do dự một lúc, mới mở cửa văn phòng bước vào.
Dạ Mạt Thâm không ngồi chỗ () bàn làm việc, mà lại ngồi trước cửa sổ quay lưng về phía cô, mắt nhìn xuống bên dưới.
Thẩm Nguyệt chầm chậm bước tới, trong đầu lại nghĩ về thanh âm lãnh đạm của anh ta.
Không khí tĩnh lặng trong vài giây, Dạ Mạt Thâm ý thức có người tới lại không nói lời nào, chỉ cau mày rồi tự mình chuyển động xe lăn xoay người lại.
Nào ngờ đập vào mắt lại lại khuôn mặt nhợt nhạt ốm yếu của Thẩm Kiều.
Dạ Mạt Thâm cau mày: “Cô đến đây làm gì?”
Thẩm Kiều ngầng đầu lên, va (}phải ánh mắt của anh, “Tôi, tôi là trợ lí của anh mà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309258/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.