câm thú? Tiêu Túc đã đi theo Dạ Mạc Thâm một thời gian rất dài rồi, động tác vừa nãy của Dạ Mạc Thâm rõ ràng là… Anh không dám phán đoán cái gì, nhưng có vài chuyện có nên làm hay không, anh thấy bản thân vẫn nên thử cố gắng một chút.
Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm Thẩm Kiều rất lâu, phản ứng lại trong br>) phút chốc.
Dù có giả bộ đáng thương thế nào, đứa trẻ cũng không phải của Dạ Mạc Thâm anh! Một đứa con hoang, không có gì đáng thương cả! Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm rơi trên mặt cô, mang theo uy hiếp: “Cô nói cái gì cơ?”
“Không, không có gì, vậy như CŨ? “Ừm.” Được rồi, Tiêu Túc hiểu rồi, không muốn để cô ấy để những người đàn ông khác nhìn thấy là một () chuyện, còn có giữ lại đứa trẻ này hay không lại là chuyện khác.
“Các người chân tay nhanh nhẹn chút đi, tìm một cái cáng nâng cô ấy lên, sau đó đưa cô ấy tới chỗ bác sĩ Tùy đi.”
“Vâng!”
Đợi sau khi người ta đỡ cô đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc.
Tiêu Túc nhìn bóng lưng của anh, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói, “Cậu Dạ, tôi đẩy anh qua đó nhé?”
“Ừm.” br> }Mười lăm phút sau, bác sĩ Tùy từ phòng phẫu thuật đi ra, có chút xấu hổ lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
“Kết thúc rồi?”
Dạ Mạc Thâm nheo mắt đầy nguy hiểm.
Bác sĩ Tùy bối rối nói, “Cậu Dạ, có chuyện này tôi thấy nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309255/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.