Thâm không phải kẻ vô tình như vậy.
Vòng qua ngã rẽ, đột nhiên bước chân Thẩm Kiều dừng lại, bởi vì bỗng nhiên có hai người xuất hiện trước mắt.
Tiêu Túc đẩy Dạ Mạc Thâm đứng ở đó, ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Mạc Thâm nhìn cô chăm chú.
Nếu vẫn với tâm lý lúc trước, có lẽ Thẩm Kiều sẽ xoay người rời đi, nhưng sau khi biết anh bị ông nội và anh ruột gạt bỏ, đột nhiên ánh mắt (}Thầm Kiều nhìn Dạ Mạc Thâm khác hoàn toàn với lúc trước.
Nhưng mà, cô vẫn không thể nào quên đứa con của mình đã bị anh ta phá đi, cô xoay người rời đi.
“Dừng lại!” Dạ Mạc Thâm hét lên với cô.
Thẩm Kiều ngừng lại đứng yên tại chỗ, quay đầu tức giận nhìn về phía anh: “Có chuyện gì không?” “Thân là trợ lý, mà vô cớ bỏ bê công việc hai ngày? Không muốn giả mạo nữa sao?” Nghe xong, Thẩm Kiều nhớ lại chuyện trước đó ở trong thư phòng, () ông cụ nhà họ Dạ nói với cô những lời kia, nghĩ đến mình vốn không phải đi làm trợ lý, mà là đi giám sát, nên nói dứt khoát: “Không phải anh không cần trợ lý sao? Vậy tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh cho anh đỡ ngột ngạt.” “Cô cho rằng Dạ thị là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?” Thẩm Kiều nhíu đôi mi thanh tú, “Vậy anh muốn thế nào?” Ở bên cạnh, Tiêu Túc thấy dáng vẻ cô thế này, lập tức trừng to mắt: “Tôi nói người phụ nữ như cô sao không biết tốt xấu vậy, uổng cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309253/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.