trợ lý của anh ây.
Nếu như nói vừa nãy Thẩm Kiều còn ôm một chút ảo tưởng nho nhỏ thì lúc này đã bị lời nói lạnh lùng vô tình của anh đả kích đến không còn một chút nào.
Sắc mặt cô tái nhợt, ngón tay im lặng siết chặt.
“Tôi… tôi không có nghĩ như vậy.”
“Phải không? Vậy bộ dạng rạng rỡ này của cô là bày cho ai xem? Thẩm Kiều, tôi cảnh cáo cô.
Cô chẳng qua cũng chỉ là trợ lý của tôi (}mà thôi.”
Thầm Kiều cắn chặt môi không nói chuyện.
“Giúp cô, chẳng qua là không muốn để cô làm mất mặt Dạ gia, hiểu chưa?”
Dạ Mạc Thâm trước đây còn có chút ấm áp lúc này đã biến thành người trong mắt không chứa nổi bất kì ai, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Khó trách… Anh lại thay đổi tính cách lớn đến vậy.
Còn nói cái gì mà mua cả trung tâm mua sắm tặng cô, chằng qua cũng chỉ là để ý đến danh dự của Dạ gia mà thôi.
Cô… vậy mà còn vui (}thầm.
Đến giờ Dạ Mạc Thâm đích thân phơi bày ra, ngoài sự khó chịu lúng túng, Thẩm Kiều không biết còn có cảm xúc gì khác không.
Tiêu Túc đi theo sau hai người tự nhiên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, anh đối với sự vô tình của Dạ Mạc Thâm không cho là đúng.
Vì anh trước nay chưa từng biết Dạ Mạc Thâm lại là người để ý đến danh tiếng Dạ gia.
Nếu không anh bình thường lúc làm việc sẽ không ích kỷ độc đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309246/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.