Chương trước
Chương sau
Thấy gương mặt trắng nõn của Thẩm Kiều sắp đụng vào phía trước, Tiêu Túc muốn đứng dậy đỡ lấy, nhưng có người còn nhanh hơn cậu ta.

Dạ Mạc Thâm đưa tay, nắm chặt lấy đôi vai gầy của cô để cố định thân thể, rồi dùng tay kéo mạnh về phía mình.

Thân hình nhỏ xinh ngã vào trong ngực anh, Tiêu Túc ngồi trước thấy một màn như vậy, lời nói đang tới bên môi bỗng biến mất không còn.

“Đến bệnh viện.” Người đàn ông ngồi đằng sau nói với giọng lạnh tanh.

“Vâng.” Thẩm Kiều không bị ngất đi, chỉ là cố chịu lâu quá nên ý thức mới có chút mơ hồ, cô cứ nghĩ mình sẽ đụng phải gì đó, ai ngờ lại có đôi bàn tay to nắm lấy vai, sau đó bị người ta ôm vào trong lồng ngực dày rộng nhưng lạnh như băng.

Thẩm Kiều ngẩng đầu, thấy chiếc cằm: kiên nghị cùng hầu kết xinh đẹp rõ ràng của Dạ Mạc Thâm, hơi thở trên người anh tuy rằng rất lạnh, nhưng lại làm cho người ta thấy rất an tâm.

Lại nữa rồi… Lại giúp cô, không phải anh lại muốn giúp cô rồi hãm hại vu khống cô thêm lần nữa đấy chứ? Nghĩ thế, Thẩm Kiều vươn tay đẩy Dạ Mạc Thâm ra, “Không cần anh lo!” Sức lực của cô vốn yếu, hơn nữa thân thể còn đang khó chịu, nên không dùng nhiều lực được, cái đầy này hoàn toàn chẳng thể làm Dạ Mạc Thâm xê dịch chút nào.

“Ầm ï cái gì?” Tuy rằng cú đầy nhẹ ấy Dạ Mạc Thâm không đề vào mắt, nhưng hành động cùng giọng điệu của cô vẫn khiến lòng anh không vui.

“Tôi không cần anh quan tâm!” Lúc trước cô vô cùng đau đớn, được đỡ lên xe vẫn còn hơi mơ mơ hồ hồ, bây giờ nằm trong ngực Dạ Mạc Thâm, loại hơi thở lạnh lẽo trên người anh này khiến cho ý thức của cô bắt đầu trở nên rõ ràng.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Thẩm Kiều nghĩ có lẽ Hàn Tuyết U đã đến đây rồi, bèn mở miệng, “Tôi muốn xuống xe!” Nghe thế, lông mày Dạ Mạc Thâm khẽ cau, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt lấy cô.

“Cô vừa nói gì?” Ánh mắt của anh có hơi sắc bén, tựa như đao nhỏ mà dừng trên mặt Thẩm Kiều, Thẩm Kiều ngần người, nhưng vẫn quật cường cắn môi dưới: “Với cậu Dạ mà nói, tôi không phải chỉ là người ngoài sao? Nếu tôi là người ngoài, vậy xin cậu Dạ hãy cho tôi xuống xe, chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh cả.” Tiêu Túc cùng lái xe ngồi phía trước: “…” Mợ hai ơi, cô nói vậy thực sự không sao chứ? Vậy mà dám nói với cậu Dạ như thế, đúng là… Dũng cảm thật đấy.

Quả nhiên, nhiệt độ không khí trong xe chợt giảm xuống.

“Lời vừa rồi của cô, thử nói lại lần nữa xem?” Thẩm Kiều cắn môi, cảm thấy vô số áp lực bủa vây mình, cô hoàn toàn chẳng có nơi nào có thể trốn cả.

Lặp lại lần nữa ư? Thẩm Kiểu ngước mắt lên, nhận thấy sự tàn bạo tràn đầy nơi đáy mắt Dạ Mạc Thâm, cứ như chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi, thì tay của anh sẽ không chút do dự bóp lấy cổ cô, cho cô đi gặp tổ tiên mình.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Thẩm Kiều cũng không nhắc lại câu ban nãy, nhưng vẫn hỏi lại: “Nói mấy lần thì có gì khác nhau cơ chứ? Tôi cũng chẳng phải máy tập đọc! Tóm lại, tôi muốn xuống xe.” Dạ Mạc Thâm không động đậy.

“Tôi muốn xuống xe!” Thẩm Kiều kiên định nhấn mạnh thêm lần nữa.

Giây tiếp theo, ngón tay của Dạ Mạc Thâm nắm lấy cằm cô, lực mạnh đến nỗi gần như bóp nát xương Thẩm Kiều.

“Còn ầm ï nữa, có tin tôi sẽ trực tiếp ném cô xuống xe không? Đến lúc đó, cô cùng đứa bé đều không còn mạng mà sống đâu.” Nghe thế, khuôn mặt vốn tái nhợt kia của Thẩm Kiểu càng thêm khó nhìn, môi cô run run: “Dạ Mạc Thâm, cái tên ma quỷ này!” Dạ Mạc Thâm cười lạnh: “Ma quỷ? Tôi thật sự rất hối hận khi đã đồng ý giữ lại đứa con hoang này với cô, một tên đàn ông yếu duối như thế, đầu cô bị úng nước hay có vấn đề gì vậy, mà còn muốn bảo vệ đứa con cho gã?” Thẩm Kiều cắn môi, đứa bé này vốn không phải của Lâm Giang! Nhưng cô lại không có cách nào giải thích với Dạ Mạc Thâm, bởi chính cô cũng không biết bố của đứa bé là ai.

Buồn bực chốc lát, rồi nói với Dạ Mạc Thâm: “Anh chẳng biết gì hết!” Dạ Mạc Thâm cười lạnh, không để ý đến cô nữa.

Thẩm Kiều cũng im lặng, chuông diện thoại lại vang lên, đôi mắt Dạ Mạc Thâm chợt nheo lại, ai lại quan tâm cô đến vậy? Thẩm Kiều cúi xuống nhặt điện thoại lên, cùng lúc đó, Dạ Mạc Thâm cũng bỏ tay đang nắm cằm cô xuống.

“Alo?” “Kiều à? Giờ mình đến cửa công ty các cậu rồi này, cậu đang ở đâu đó? Cậu thế nào rồi? Ngại quá, ban nãy mình đi có hơi tắc đường!” Trong xe im lặng, những lo lắng trong giọng nữ nơi đầu dây bên kia rất rõ ràng.

Nghe thấy đó là một cô gái, Dạ Mạc Thâm không nói gì nữa.

“Mình không sao, lúc này mình đang trên đường tới bệnh viện.” Nói xong, Thẩm Kiều lau sạch mồ hôi lạnh trên trán.

Dạ Mạc Thâm hừ lạnh một tiếng, đau đến vậy rồi mà còn nói không có lện gì.

“Thật ư2 Cậu có xe?” “Tối nay mình giải thích với cậu Sau, đã để cậu… Đến phí một chuyến rồi, thật ngại quá.” “Quan hệ của chúng ta là gì chứ, sao phải ngượng ngùng.

Vậy tối nay cậu nhớ gọi điện cho mình nhé.” “ừ” Người ở đầu dây bên kia xác nhận thêm vài lần mới yên tâm cúp máy.

Thẩm Kiều nhận điện thoại xong, lại bắt đầu thở dốc, mềm nhữn ngồi trên ghế, tay vô thức xoa xoa bụng mình.

Vẫn đau quá đau quá… Hẳn đứa bé sẽ không sao đâu nhỉ? Khoảng mười lăm phút sau, xe dừng lại trước bệnh viện.

“Cậu Dạ, trợ lý Thẩm, đến bệnh viện rồi.” Người con gái ngồi trên ghế vẫn không nhúc nhích.

Dạ Mạc Thâm khẽ nhíu mày: “Mau xuống di.” Thẩm Kiều không có phản ứng gì, Tiêu Túc quay đầu nhìn thoáng qua, rất cẩn thận mà nói: “Cậu Dạ, hình như cô ấy… Ngất đi rồi.” Cái gì? Lông mày Dạ Mạc Thâm nhướng lên, người phụ nữ chết tiệt này, ban nãy không phải chịu đựng giỏi lắm sao, vậy mà giờ lại hôn mê? Vài phút sau, Thầm Kiểu bị đặt lên cáng nâng vào bệnh viện, sau đó đưa vào phòng cấp cứu.

Tiêu Túc vừa đầy xe lăn Dạ Mạc Thâm đang ngồi đến cửa phòng cấp cứu, vừa nói: “Trợ lý Thẩm, chắc không có việc gì đâu ha?” Không ai trả lời cậu ta, Tiêu Túc cũng không thấy nhàm chán, tiếp tục nói: “Tôi đột nhiên nhớ tới, ban nãy trợ lý Thầm cứ ôm bụng mãi, nên hẳn đứa bé của cô ấy có chuyện gì đó nhỉ? Đúng rồi, tối hôm qua trợ lý Thẩm không phải đã uống rượu ư? Hình như mang thai thì không được uống rượu ấy.” Nghe cậu nói vậy, mày Dạ Mạc Thâm nhíu chặt.

Không phải hình như, mà là không thể! “Nhưng mà tối qua trợ lý Thẩm uống nhiều lắm đó…” Nói đến đây, Tiêu Túc nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng, nhìn về phía Dạ Mạc Thâm trước mặt.

Dạ Mạc Thâm nhướn mày, hơi lạnh trên người bắt đầu tỏa ra.

“Miệng cậu nhàn rỗi quá nhỉ?” Thấy vậy, Tiêu Túc vô thức che miệng lại, lắc đầu thật mạnh.

Dạ Mạc Thâm nhắm mắt lại: “Bao giờ xong thì gọi tôi.” “Cậu Dạ, chúng ta phải chờ ở đây ư? Không về?” Gân xanh trên trán Dạ Mạc Thâm nhảy lên: “Chẳng lẽ cậu muốn để bác sĩ ra ngoài lại không thấy người?” Nghĩ nghĩ, Tiêu Túc gật đầu: “Cũng đúng, vậy chúng ta chờ ở đây là được rồi.” Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, bác sĩ tháo khẩu trang xuống đi tới: “Ai là người nhà của bệnh nhân Thẩm Kiều?” Tay Tiêu Túc lập tức nâng lên, rồi chỉ vào Dạ Mạc Thâm.

Ánh mắt của bác sĩ nhìn Dạ Mạc Thâm đột nhiên trở nên không vui: “Chắc cậu là chồng cô ấy phải không? Cái chức người chồng này cậu làm kiểu gì thế? Thai đã không ổn định rồi còn uống rượu quá mức quy định, hai cô cậu không muốn đứa bé này nữa hả?” Dạ Mạc Thâm nhíu mày, chuyện này thì liên quan gì đến anh? “Hơn nữa cô ấy bị đau bụng lâu vậy rồi, sao giờ mới đưa đến bệnh viện?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.