nhé.
Ẩm! Cánh cửa đóng lại, cả phòng họp rộng lớn im ắng đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Đặc biệt là Thẩm Kiều, vừa rồi cô bị dọa cho sợ hãi nên hô hấp trở nên vô cùng gấp gáp.
Hai người giữ nguyên tư thế ban đầu một lúc lâu, Thẩm Kiều cảm nhận được lồng ngực của Dạ Mạc Thâm rung động, cùng lúc đó lời nói () lạnh lùng của anh cũng lọt vào tai cô.
“Cô định ngồi đến khi nào?”
Thầm Kiều ngay lập tức mạnh mẽ phản ứng lại, ngẩng đầu lên.
Dạ Mạc Thâm cũng thuận tiện cúi đầu xuống.
Cả người Thẩm Kiều bị bộ quần áo rộng lớn bao phủ lấy, khi cô ngẩng đầu lên thì chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe mắt vẫn đỏ hoe, nhìn rất đáng thương.
Trái tim của Dạ Mạc Thâm như bị ai đó bóp chặt lại, đôi môi mỏng của anh mím chặt, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Đẹp trai không?”
(}Thẩm Kiều nhanh chóng hoàn hồn lại, cơn tức giận lúc nãy đã sớm bị đám người kia dọa cho bay sạch rồi, lúc này trong lòng cô vẫn cồn đang sợ hãi, sợ sẽ có người lại tới mở cửa phòng họp ra.
Mà Dạ Mạc Thâm như đã nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cô, nhỏ giọng nói: “Tiêu Túc sẽ ở bên ngoài canh chừng, nếu cô còn không mặc quần áo vào, vậy chúng ta lại tiếp tục?”
Thẩm Kiểu: “…”
Sau hai giây im lặng, cô nhanh chóng siết chặt chiếc áo vest trên người, sau đó cô đứng dậy khỏi ()
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309186/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.