Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, nhìn thấy Hàn Tuyết U đang căng thẳng giải thích với mình nên cô nở một nụ cười an ủi đối phương.
“Tôi không trách cô nói những lời này, tôi chỉ là đang nghĩ đến chuyện này mà thôi.” “Làm sao vậy?” Hàn Tuyết U lo lắng nhìn cô rồi đưa tay ra nắm chặt cô: “Có phải cô lo lắng sẽ không tìm thấy phải không? Kiều Kiều, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ thay cô tìm được người đàn õng kia, nhất định!” Nhìn thấy cô ta vẫn luôn bảo đảm với mình, Thắm Kiểu nhịn không được cưỡi ra tiếng: “Tuyết U, tại sao cô lai ngốc như vậy, rõ ràng đây là chuyện của tôi nhưng cô vẫn luôn tốn công lo nghĩ tha ehø tôi,” “Bải vi chủng ta là chị em tốt.
Nhưng mà…” Bỗng nhiên Hàn Tuyết U nghĩ đến điểu gi, dửng một chút, nhẹ giang hỏi: “Kiểu Kiểu, chúng ta sẽ mãi mãi là chị em tết có phải không?” Thấm Kiểu gật đấu: “Đó là đương nhiên.” “Vậy… Nếu có một ngày tôi làm () chuyện gì có lỗi với cô, cô có thể tha thứ… Tha thứ cho tôi không?” Cái gì? Trong lúc nhất thời Thẩm Kiều vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Chuyện có lỗi với tôi?” “Đúng vậy, có đôi khi… Cô cũng biết con người của tôi, có đôi khi làm chuyện gì cũng lỗ mãng, có khả năng lúc tôi không cẩn thận thì lại mắc phải sai lầm, đến lúc đó… Nhưng nhất định phải tha thứ cho tôi!” Thẩm Kiều: “Không chỗ nào là cô không hấp tấp, lỗ mãng, nhiều năm như vậy tôi cũng không có trách cô, huống hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309183/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.