“Trợ lý Thẩm, bộ lễ phục này là tự tay cậu Dạ của chúng ta chọn vậy đây.
Tiêu Túc không nhịn được lên tiếng nói một câu.
“Hả?“ Thẩm Kiểu rõ ràng vẫn chưa theo kịp, mờ mịt đưa mắt nhìn Dạ Mạc Thâm, lần đầu tiên Dạ Mạc Thâm tránh ánh mắt của cô, cười lạnh cãi: “Tôi chọn? Sao tôi không biết chuyện này?”
Tiêu Túc: “Đúng đúng đúng, là tôi chọn, tôi nói nhầm rồi trợ lý Thẩm.”
Thẩm Kiều: “…”
Trong lòng Tiêu Túc thầm oán thán: “Cậu chủ Dạ, anh có thể kỳ quặc hơn nữa không?”
Tiêu Túc không hiểu lắm về thái độ Dạ Mạc Thâm đối xử với Thẩm Kiều, nhưng phận là cấp dưới nên đành phải tỏ vẻ cái gì cũng không biết.
“Còn chưa đi?“ Dạ Mạc Thâm nhắc nhở Thầm Kiều, lúc này Thẩm Kiều mới tiến lên đẩy xe lăn cho anh.
Ba người cùng nhau vào thang máy, sau đó lên xe, không bao lâu nữa sẽ tới địa điểm tổ chức bữa tiệc.
Nhưng mà trên đường đi, Thẩm Kiều chú ý tới cảnh sắc ven đường, tuyệt nhiên vẫn không thấy cái hồ Dạ Mạc Thâm nói, cho đến khi xuống xe, Thẩm Kiều mới chợt hiểu ra. Cô bị Dạ Mạc Thâm đùa bỡn!
Làm gì có cái hồ nào, từ đầu đến cuối đều là lừa đảo.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều tức giận đầy anh lên: “Anh lại lừa gạt tôi, từ lúc đến đây tôi có thấy cái hồ nào đâu!”
Nghe xong, Dạ Mạc Thâm không kìm được cong môi, “Ngốc.”
Bởi vì giọng nói của anh quá nhỏ nên Thẩm Kiều vốn không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309176/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.