Tay của Dạ Mạc Thâm dừng lại
giữa không trung, anh bất giác cau
mày và nhìn cô chằm chằm.
Người phụ nữ này lại phát điên
gì nữa đây?
Thẩm Kiều không nói chuyện
với Dạ Mạc Thâm, nhanh chóng chui
vào trong chăn, dùng chăn để che đi
dấu vết trên cổ mình.
Dạ Mạc Thâm nhìn thấy dấu vết
bị cô che lại, vẻ mặt có chút không
vui, ngón tay cũng dừng lại giữa
không trung.
“Làm gì đấy?”
Thầm Kiểu trốn trong chăn
bông, chỉ ló đầu ra ngoài nhìn Dạ
Mạc Thâm bằng đôi mắt lưỡng lự.
“Hôm qua, tối hôm qua anh…” –
Cô lắp bắp không nói nên lời.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm sắc bén
nhìn cô chằm chằm: “Làm sao?”
“Tối hôm qua có phải anh…” –
Thẩm Kiều lại vô thức muốn cắn môi
dưới của mình, nhưng khi nghĩ tới
ban nãy anh nói cô cứ rảnh là lại tự
cắn đến rách cả môi mình, cô lại cố
gắng khống chế để bản thân không
làm thế nữa.
“Có chuyện gì sao?” – Dạ Mạc
Thâm biết lúc đó cô đã mất di ý thức,
có lẽ cũng không biết anh là ai, cho
nên vào thời khắc quan trọng nhất
anh mới hỏi cô rằng mình là ai. Khi
đó ý thức cô mơ hồ nhưng vẫn gọi rõ
tên anh, trong lòng Dạ Mạc Thâm
thực sự có một cảm giác rất kỳ lạ.
Cho nên bây giờ cô tự chất vấn
mình, Dạ Mạc Thâm cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309168/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.