Đến tận lúc ấy, cô vẫn luôn lo
lắng cho anh chứ không phải bản
thân.
Như ai đó từng nói, lúc nguy cấp
nhất sẽ nhìn thấu lòng người.
Lần trước lúc Lục Tầm Thường
cầm ghế định đánh anh, cô không hề
biết rằng anh có thể né được mà cứ
nhào tới chắn cho anh, nếu như lúc
đó anh không kịp né thì chắc hẳn cô
đã bị cái ghế kia đập trúng rồi.
Một người con gái nhỏ nhắn như
vậy, nếu như bị đập trúng thì thật sự
không tưởng tượng được hậu quả.
Lúc này, Dạ Mạc Thâm nhớ lại
chuyện đó mà cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng bản thân cô thì sao? Lúc
đó cô nghĩ gì mà lại quên mình nhào
đến chắn cho anh?
Nghĩ đến chuyện này, khoé mắt
Dạ Mạc Thâm giật giật, nhìn chăm
chú người đang nằm trên giường.
Có lẽ, cô không hề giống như
những gì anh nghĩ.
Trong phòng bệnh im ắng, chỉ có
tiếng thở của hai người và tiếng tim
đập, Dạ Mạc Thâm gấp tờ báo lại,
nhẹ nhàng bỏ vào túi, sau đó đẩy xe
lăn đến bên cạnh giường, nhìn ngắm
Thầm Kiều đang ngủ say.
Gương mặt Thẩm Kiều rất sắc
nét, khuôn mặt trái xoan cổ điển, chỉ
là bình thường cô không hay trang
điểm, cũng không để ý chuyện ăn
mặc, nên trông cô rất quê mùa.
Lúc cô vừa mới đến nhà họ Dạ,
cô mặc áo cưới trông rất xinh đẹp,
sau này cô mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309166/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.