*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Kiều còn chưa kịp nói hết lời thì ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Mạc Thâm đã nhìn về phía cô: “Nói vớ vần gì vậy? Cô cho rằng tôi sẽ nói loại chuyện thế này cho cô Út tôi nghe à?” Nghe anh nói thế, Thẩm Kiều chậm rãi cụp mắt xuống.
Đúng vậy, cô ôm lòng nghỉ ngờ đứa con trong bụng mình không phải của Dạ Mạc Thâm, chuyện này chính là một sự sỉ nhục đối với bất kì người đàn ông nào, làm sao anh nói ra được chứ? Thẩm Kiều cảm giác lòng mình đang chùng xuống từng chút một.
“Vết thương của tôi không sao nữa rồi, tôi ra ngoài trước đây.” Thẩm Kiều lí nhí nói.
Dạ Mạc Thâm cũng không có lý do gì để giữ cô ở lại, gật đầu nói: “Ừ.” Thẩm Kiều trở lại văn phòng của mình, con ngươi ảm đạm không có chút ánh sáng nào.
“Anh ấy đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Kiều gạt những suy nghĩ rối bời ấy qua một bên, tập trung làm việc, chẳng mấy chốc đã đến lúc tan ca. Vừa đến giờ thì chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn Hàn Tuyết U gửi tới cô.
“Kiều, mình đang dừng xe trước siêu thị gần công ty cậu này, lát nữa cậu qua thẳng đó luôn nha.” “Mình biết rồi.” Thẩm Kiều thu dọn đồ đạc rồi cầm túi xách xuống lầu, tình cờ gặp phải Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc vừa ra ngoài văn phòng, Thẩm Kiều hơi chững lại, vẫn tiến lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-danh-trao-2/2309159/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.