🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thời gian lặng lẽ trôi qua, điều đầu tiên mà Thẩm Kiều làm khi đến công ty vào ngày hôm sau là đi đến phòng tài chính xin hỗ trợ tiền.

Ban đầu người trong phòng tài chính không tính đợi gặp cô, nhìn thấy cô có vẻ sốt ruột.

“Nếu như không có tờ đơn đề trình lên thì làm sao tôi có thể xin cho cô được? Hơn nữa cái này còn cần phải có thủ tục và thời gian nữa.” Thẩm Kiều ngơ ngác: nhé. “Không phải nói là không cần sao?” Người trong phòng tài chính trực tiếp liếc mắt nhìn cô: “Ai nói với cô là không cần? Mới vừa vào công ty mà không hiều quy định sao? Hay cô cảm thấy mình có người hậu thuẫn là có thể làm gì cũng được sao?” Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Kiều tái đi, cô cắn chặt môi dưới.

Dạ Mạc Thâm rõ ràng nói với cô là có thể đến đây khai báo, nhưng mà bây giờ người trong phòng tài chính lại nói khác, đây rốt cuộc là chuyện gì? Là người trong phòng tài chính nhìn cô không vừa mắt, muốn làm khó cô hay là Dạ Mạc Thâm lừa cô? Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều suy nghĩ một hồi mới hỏi lại lần nữa: “Cái đó, cô xem có phải là cô nhầm rồi không? Thực sự không thể xin trước sao?” Người đó cười lạnh một tiếng, nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Kiều giống như ngớ ngần vậy: “Hỏi mười lần cũng như nhau thôi, không thể!” Thẩm Kiều chỉ có thể chán nản quay trở về, cô suy nghĩ hồi lâu hay là đi tìm Dạ Mạc Thâm.

Sau khi biết chuyện này Dạ Mạc Thâm không nhịn được cau mày.

Hỏng bét.

Anh vốn dĩ định để Tiêu Túc thông báo trước một tiếng với phòng tài chính, nhưng lại quên mất chuyện này, bây giờ cô di liền bị từ chối.

“Công ty… Có phải là không cho phép xin trước không? Nếu không TỎI, “Tôi nói có thể là có thể, cô tin cô ta hay là tin tôi?” Thẩm Kiều: “Anh.” Theo bản năng cô liền trả lời như vậy. Dạ Mạc Thâm khế cong khóe môi: “Vậy cô đi thêm lần nữa đi.” “A? Vấn đi nữa sao?” Thầm Kiều có hơi khó xử mà xoắn ngón tay đâm vào nhau, cô đã di rồi, sau đó giống như bị đuổi ra ngoài, vô cùng mất mặt, để cô trở lại lần nữa, Thẩm Kiều cảm thấy mình không được làm.

“Đi.” Dạ Mạc Thâm nói chắc chắn.

“Được tồi.” Ai bảo cô thực sự thiếu tiền chứ, Thẩm Kiều chỉ có thể đi ra ngoài rồi lên thang máy lần nữa, sau đó di lên lầu năm.

Dạ Mạc Thâm nhanh chóng cầm lấy di động gọi cho Tiêu Túc: “Thông báo một tiếng với phòng tài chính, hỗ trợ tiền đi công tác trước cho trợ lý Thầm.” Bên đó Tiêu Túc tuy không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng trường hợp này là lần đầu tiên, có điều đối tượng là Thẩm trợ lý thì Tiêu Túc cũng không có gì ngạc nhiên, suy cho cùng mấy ngày này, những gì Dạ Mạc Thâm đối với Thẩm Kiều, anh ta hoàn toàn nhìn thấy trong mắt.

“Tôi biết rồi, tôi lập tức đi thông báo.” Thẩm Kiều do dự hồi lâu ở bên ngoài cũng không đi vào phòng tài chính, cô đang nghĩ có nên trở về nói với Dạ Mạc Thâm một tiếng, các cô gái ở phòng tài chính nói cô là phải có chứng từ và phải đi làm thủ tục, ngày thường anh chỉ ở trong phòng làm việc tổng giám đốc, cho nên người ở trên cao có lẽ sẽ không biết những nguyên do trong này? Nghĩ tới nghĩ lui, khi Thẩm Kiều quyết định trở về bỗng có một người đàn ông trung niên hói đầu đi ra từ trong phòng tài chính, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng kêu cô lại: “Trợ lý Thẩm.” Nghe vậy, bước chân của Thầm Kiều dừng lại, nghi hoặc nhìn ông ta: “Ông kêu tôi?” Gương mặt người đàn ông trung niên cười ha ha: “Trợ lý Thẩm là cô đúng không? Tại sao lại đứng trước cửa mà không đi vào? Mau vào mau vào.” Trong lòng Thẩm Kiều nghỉ hoặc, nhưng ông ta quá nhiệt tình, vì vậy Thẩm Kiểu liền đi theo ông ta vào trong.

“Tôi nghe Tiểu Nhan nói cô vừa mới đến xin hỗ trợ tiền đúng không?” Thẩm Kiều lúng túng gật gật đầu: “Có điều người của các ông nói phải đi làm thủ tục, hơn nữa còn phải có hóa đơn thì mới được, tôi…” “Không cần không cần, đó là do cô ấy nhớ lộn rồi!” Người đàn ông trung niên nhanh chóng xua tay: “Không có chuyện này, trợ lý Thầm xem thử cần xin bao nhiêu, tôi trực tiếp làm giấy cho cô.” Thẩm Kiểu: “..Thật sự có thể sao?” Cô nhìn vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy cô gái gọi là Tiểu Nhan kia ở trong đó, cô ta ngay thẳng bĩu môi, ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm vào cô.

“Đương nhiên có thể, tại sao lại không thể? Mau vào đây di.” Người đàn ông trung niên nói với Tiểu Nhan một câu: “Mau làm giấy cho trợ lý Thẩm, còn ngây ngốc đứng đó làm gì? Không muốn làm nữa sao?” Lúc này Tiểu Nhan mới xoay người tức giận cầm lấy tài liệu, đưa cho Thẩm Kiều: “Cô điền vào cái này, số tiền cần xin là bao nhiêu thì trực tiếp điền vào.” “Cám ơn.” Thẩm Kiều đưa hai tay lễ phép nhận lấy, sau đó cô mất năm phút đồng hồ để điền xong tờ Ánh mắt Tiểu Nhan căm tức nhìn chằm chằm cô, thấy cô viết nghiêm túc như vậy, còn tức giận lầm bầm một câu: “Không phải là đi cửa sau sao, chứ làm gì cô ta lại được ngoại lệ?” Thẩm Kiều không nghe rõ, ngước mắt nhìn cô ta, trong ánh mắt đó đừng nhắc đến có bao nhiêu sự vô tội, Tiểu Nhan chỉ liếc mắt nhìn một cái, bỗng cảm thấy những lời cô ta vừa mới nói chứa đầy cảm giác tội lỗi, liền hung ác nói với cô: “Làm cái gì? Chẳng lẽ tôi nói cô như vậy là sai hay sao?” Thẩm Kiều không lên tiếng, chỉ đưa tài liệu mà mình đã điền xong: “Tôi đề nghị năm ngàn trước, có được không?” “Nhiều như vậy, cô sao không đi cướp đi?” Giọng điệu của Tiểu Nhan hung ác như cũ.

Người đàn ông trung niên vỗ vào đầu Tiểu Nhan một cái, nụ cười trên khuôn mặt nhanh chóng cứng đờ: “Sao cô lại ăn nói như vậy, không muốn công việc này nữa có phải không? Nếu không bây giờ cô đi thu dọn đồ đạc về nhà đi?” Tiểu Nhan hừ một tiếng, che đầu mình lại tức giận nhìn người đàn ông trung niên kia, Thẩm Kiều chú ý đến ánh mắt của người đàn ông trung niên tuy rằng hung ác nhưng lại có chút cưng chiều không biết làm sao, hai người khiến cô có cảm giác, giống như là… cha con.

“Trợ lý Thẩm à, năm ngàn có quá ít rồi không, dù sao cô cũng là trợ lý bên cạnh giám đốc Dạ, năm ngàn có lẽ không đủ dùng, nếu không… Tôi cho cô thêm hai chục ngàn nữa?” Thẩm Kiều nghe thấy, sắc mặt khẽ thay đổi: “Hai, hai chục ngàn? Chắc là không dùng nhiều như vậy?” “Ba, ba điên rồi sao?” Quả nhiên, Tiểu Nhan sợ hãi kêu lên thành tiếng: “Đây chính là phòng tài chính của công ty, ba cho cô ta hai chục ngàn rồi, đến lúc đó giám đốc Dạ trách phạt chúng ta thì làm sao đây?” “Ai là ba cô, con nhỏ này mau đi ra.” Người đàn ông trung niên xua tay bảo cô ta đi ra, sau đó cười híp mắt nói với Thẩm Kiều: “Tôi trực tiếp đưa cho cô, tăng cho cô hai chục ngàn, Tiểu Nhan, mau chóng đi giải quyết chuyện này, đừng để trợ lý Thẩm đợi lâu.” Thẩm Kiều đứng tại chỗ đợi họ giải quyết, trong lòng tự hỏi tại sao thái độ sau khi đến lần này lại thay đổi nhiều như vậy, chẳng lẽ là Tiểu Nhan kia đang nhắm vào mình sao? Đang suy nghĩ, giọng của người đàn ông kia lại vang lên: “Thực sự xin lỗi, tính tình của Tiểu Nhan con bé ấy có hơi nóng nảy, nhưng tuyệt đối không có ý xấu đối với trợ lý Thẩm, trợ lý Thẩm có thể xem Tiểu Nhan nhà chúng tôi còn nhỏ mà đừng trách con bé không?” “Ông khách sáo rồi, ông đồng ý cho tôi ứng trước là tôi đã rất cám ơn rồi”. Thẩm Kiều khẽ mỉm cười.

Cô nhìn ra được, người đàn ông trung niên rất lo sợ thấp thỏm khi nhìn cô, giống như là rất sợ cô trách tội vậy, bộ dáng trông như bị áp lực, ví dụ như… Khi ông ta nói chuyện với cô, lúc này trên trán đã đổ mồ hôi.

Sau khi nghe thấy lời của cô thì rõ ràng thở dài một hơi.

Vì vậy Thẩm Kiều nhịn không được nói: “Lúc trước Tiểu Nhan nói cần phải đi làm thủ tục, đột nhiên lại không đi làm thủ tục nữa, là có người gọi điện cho ông sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.